“…Anh Hàn, anh Hàn?”
Hàn Lệ đột nhiên hồi thần lại, quay đầu nhìn về phía giọng nói phát ra: “Hả?”
Triệu Quân lặp lại một lần: “Ý anh như thế nào?”
Hàn Lệ nhíu mày: “Ý gì như thế nào?”
Khóe mắt Triệu Quân giật giật, cũng không dám đưa ra ý kiến gì bất đồng, chỉ báo cáo tiến triển công việc vừa nãy lại lần nữa.
Là tiến triển ở sòng bạc bên kia.
Việc tính toán tiến hành rất suôn sẻ, tuy vẫn chưa lấy được sổ sách nhưng chênh lệch lợi nhuận của sòng bạc so với báo cáo đã tính được tám chín phần mười, hơn nữa trong tay bọn họ còn mấy thủ hạ của PUZZEL xâm nhập vào đó trước kia nữa, thậm chí không cần sử dụng quá nhiều thủ đoạn là có thể bắt được cái tổ chức có sơ hở thật lớn lại tham lam thành tính này một cách hợp pháp.
Hàn Lệ thờ ơ gõ nhẹ ngón tay trên mặt bàn, ngay lúc Triệu Quân lo lắng mình có phải báo cáo lại không, hắn đột nhiên mở miệng hỏi:
“Phía Đông thì sao? Có động tĩnh gì không?”
Triệu Quân ngẩn người, cẩn thận suy nghĩ, trả lời: “Ừm… Hình như không có, hơn nữa căn cứ theo lời những người phía Tử Du nói, bên kia hình như đang thắt chặt?”
Hàn Lệ nhíu mày.
Hắn không phải lo lắng bên Vương Duệ Thành, người đó có ánh mắt thiển cận, đầu óc vụng về, chỉ cần hơi tác động một chút là có thể dễ dàng hạ bệ, mà sòng bạc của gã lại có thể ở đứng sừng sững mười năm không ngã ở đây, hiển nhiên không liên quan gì nhiều đến trình độ kinh doanh của Vương Duệ Thành, mà là công lao của chỗ dựa sau lưng gã.
Nhưng dựa theo khu vực thế lực của Hàn Lệ bao trùm bây giờ, rất khó chạm đến phạm vi ngoài tỉnh ——
Đặc biệt là trên tiền đề Hàn Lệ bỏ qua toàn bộ thành phố A để tránh chạm vào thế lực nhà họ Hàn.
Từ ngày hành động liều lĩnh ở PUZZEL một lần, chúng nó lại yên lặng như chưa từng lộ diện.
Không biết vì sao… Hàn Lệ luôn có linh cảm không lành mơ hồ trong lòng.
Triệu Quân thử gọi hắn một tiếng: “Anh Hàn?”
Hàn Lệ nâng mắt lên, dưới đáy mắt sâu thẳm chớp động ánh sáng nhàn nhạt, giọng nói nặng nề: “Làm theo kế hoạch, đẩy đổ nó.”
Hy vọng lần này hắn ép sát từng bước, có thể buộc người chơi mới vào bàn kia lộ ra chút sơ sót.
Triệu Quân gật gật đầu, đột nhiên nhớ tới cái gì, tiếp tục hỏi: “Đúng rồi, mấy tên xông vào PUZZEL trước đó, không biết nên xử trí mấy tên lưu manh như thế nào?”
Cậu ta ngừng một chút, cẩn thận hỏi: “Em nhớ… một trong số đó hình như là… cha của bạn anh?”
—— Hàn Lệ cũng nhớ.
Lúc trước hắn nghe được tám chín phần mười cuộc đối thoại giữa Trình Thần và Trình Trạch Khang, hơn nữa cuộc điều tra Trình Thần trước đấy, cũng giới thiệu chi tiết hành động của Trình Trạch Khang trong quá khứ hành động giới thiệu rõ ràng. Mỗi khi Hàn Lệ nghĩ đến những tổn thương Trình Thần đã từng trải qua, một luồng lệ khí khó có thể thư giải sẽ dâng lên trong lòng hắn, làm hắn hận không thể trả thù người đàn ông đó gấp trăm lần.
Nhưng… có một số quyết định, cần tự Trình Thần đưa ra.
Hàn Lệ kìm nén sự thô bạo trong lòng mình xuống, ngước mắt nhìn Triệu Quân đứng trước mặt mình chờ câu trả lời, dặn dò:
“Theo thủ tục, bọn họ xâm nhập bất hợp pháp thì trực tiếp tống bọn họ vào tù —— nhưng quyền quyết định nộp tiền bảo lãnh Trình Trạch Khang giao cho con gã. Nếu Trình Thần quyết định nộp tiền bảo lãnh cha cậu ấy, cậu hãy gánh toàn bộ phí dụng của cậu ấy, nói là tiền bồi thường thiệt hại tinh thần mấy ngày hôm trước chấn kinh ở PUZZEL, hơn nữa… từ đầu tới cuối đừng đề cập sự tồn tại của tôi.”
Triệu Quân không khỏi âm thầm tặc lưỡi.
Phải biết ông chủ khiêm tốn này của mình trước nay đều là người tích chữ như vàng, thế mà lần này có thể nói một tràng dài như vậy cùng một lúc, lại còn nhấn mạnh đừng tiết lộ thân phận của mình một cách không cần thiết, hiển nhiên người bạn này thật sự rất bất thường với hắn…
Lại liên hệ đến ngày đó cậu ta nhìn thấy bộ dáng suy yếu hiếm có của sếp…
Triệu Quân run lập cập, thu hồi suy nghĩ chạy lung tung của mình —— làm cấp dưới tốt nhất là đừng suy nghĩ quá nhiều.
Nhưng cậu ta vẫn không kiềm chế được tính tò mò của mình, lúc kết thúc báo cáo chuẩn bị rời đi, bất chấp nguy hiểm bị diệt khẩu hỏi:
“Đúng rồi, anh Hàn, mới nãy anh ngây người có liên quan đến người bạn kia của anh không?”
Hàn Lệ chậm rãi ngẩng đầu nhìn Triệu Quân, con ngươi đen nhánh thâm thúy bị đè dưới đỉnh lông mày, giống như lưỡi dao sắc mảnh.
“Hửm?”
Triệu Quân rụt vai lại, dũng khí thình lình xuất hiện vừa rồi như là bị dập tắt trong nháy mắt, cậu ta cười mỉa hai tiếng: “Không, không có gì, anh Hàn anh bận, em đi đây.”
Nói xong cậu ta nhanh chóng đóng cửa sau lưng vào, chuồn nhanh như chạy trốn.
Văn phòng không rộng yên tĩnh lại, Hàn Lệ giơ tay ấn ấn thái dương mơ hồ đau nhói của mình, đôi mắt ám sắc nặng nề, phảng phất có xúc không tên nào đó tràn ngập trong đó.
—— Trên mức độ nào đó, Triệu Quân nói đúng.
Hắn càng ngày càng để ý đến Trình Thần, gần như tới mức không thể bỏ qua được.
Hàn Lệ móc aspirin trong ngăn kéo ra, đến khi nước vào trong miệng, cơn đau trên trán thoáng giảm nhẹ, hắn cúi đầu.
Trong khoảng thời gian này, cảnh trong mơ không hề rời đi, tối nào cũng ghé thăm, lần nào cũng đẩy mạnh tuyến thời gian về phía sau một đoạn.
Cơn đau dữ dội kèm theo cũng giảm đến mức không ảnh hưởng tới sinh hoạt hằng ngày, nên Hàn Lệ cũng bắt đầu dùng tâm thái bình thường, đối xử với nó như là mình trong một thế giới khác.
Hơn nữa, thậm chí