Lông mày Thẩm Không giật nảy, suýt chút nữa tưởng trong đầu sẽ vang lên âm thanh cơ học cảnh cáo quen thuộc ngay giây sau.
—— Nhưng không.
Thẩm Không yên lòng, trên mặt lại treo lên mặt nạ hoàn hảo thuộc về Mạnh Minh Hiên.
Anh hơi hoảng loạn đứng dậy từ trên giường, nửa sợ hãi nửa căng thẳng nhìn Hàn Lệ đứng ở cửa, lắp bắp:
“Giám, giám đốc Hàn? Sao ngài lại tới đây?”
Mi tâm Hàn Lệ nhíu lại, lẳng lặng nhìn chằm chằm anh, đáy mắt đen láy âm u nặng nề.
Chỉ thấy ánh mắt thanh niên có dung mạo thanh tú đứng ở mép giường nhìn hắn trông có vẻ co quắp lo lắng hơn, ngón tay thon dài rũ bên người xoắn ống tay áo.
Mi tâm Hàn Lệ nhíu lại chặt hơn.
Hắn nhìn Mạnh Minh Hiên hơn nửa ngày, mãi cho đến khi vành tai trắng nõn của đối phương ửng hồng, mới tốt bụng mở miệng đánh vỡ im lặng nặng nề trong phòng:
“Cậu biết tôi à?”
Mạnh Minh Hiên dùng sức gật gật đầu: “Đúng vậy, bây giờ trong giới giải trí ai mà không biết…”
Hình như anh còn chưa nói xong đã nhận ra lời mình nói không được đúng mực, vội vàng dừng lại, hơi xấu hổ cúi thấp đầu.
Hàn Lệ rũ mắt xuống, khớp ngón tay rõ ràng nhẹ nhàng vuốt ve hai cái trên đỉnh gậy, sau đó nói:
“Không sao, tôi nghe nói đến trò cười vừa nãy nên tới xem cậu thôi.”
Hắn ngước mắt nhìn Mạnh Minh Hiên lần thứ hai, giọng nói trầm thấp và lịch sự: “Tu Nhiên y một khi đề cập tới chuyện liên quan đến nghệ thuật điện ảnh sẽ trở nên vô cùng cực đoan. Chuyện ném đồ vào người cậu là y sai, sau này tôi sẽ khiến y tự mình xin lỗi cậu.”
Mạnh Minh Hiên vội vã xua tay, lắp bắp: “Không không không, tôi hiểu mà, đây là đạo diễn Bùi đòi hỏi về nghệ thuật, không phải nhằm vào mình tôi, không cần thiết…”
Anh không nói được nữa.
Hàn Lệ chăm chú nhìn anh, tiếp nhận lời nói, thờ ơ nói tiếp: “Tôi đây hẳn là có thể hy vọng nhìn thấy cậu ở phim trường, đúng không?”
Mạnh Minh Hiên bị dọa ngu, dường như bị tin tức này đập không biết Nam Bắc đâu cả:
“Phim trường? Là, là… casting?”
Hàn Lệ hờ hững nhướng mày, quyền sở hữu nhân vật quan trọng lại bị hắn nhẹ nhàng tùy tiện nói ra miệng, như chỉ là quyết định tối nay ăn cơm ở chỗ nào: “Tu Nhiên đã nhận định cậu là Thẩm Quy Nguyên của y, cho dù là công ty cao tầng cũng không thể thay đổi ý nghĩ của y. Chỉ cần cậu đồng ý, nhân vật này chính là của cậu.”
Mạnh Minh Hiên cứng họng, trố mắt gật gật đầu, dường như còn chưa phục hồi tinh thần từ trong tin tức kinh người này:
“Tốt… Tốt…”
Hàn Lệ thấy đã được câu trả lời chắc chắn bèn gật đầu với anh, rồi xoay người rời khỏi phòng y tế.
Thẩm Không nghe tiếng gậy chống và giày da cộp cộp nện lên sàn nhà xa dần, biểu cảm khoa trương trên mặt phai nhạt xuống rõ ngay lập tức, như là mây trôi trên bầu trời quang đãng, bị gió nhẹ thoảng qua là tản đi, chỉ còn lại vòm trời sáng trong xa xa.
Anh dửng dựng dựa về phía sau, như là không thèm để ý chuyện gì hết.
Đôi mắt hổ phách hơi nheo lại, nhìn chằm chằm không trung lắc lư ở cửa mất tập trung.
Tuy hướng đi cốt truyện nhất thời làm anh không kịp phòng ngừa, nhưng Thẩm Không cũng có một số phát hiện làm anh yên lòng —— Tuy bây giờ hình tượng của Hàn Lệ đã thay đổi, chênh lệch rất lớn so với trí của Thẩm Không, nhưng so sánh cùng hắn trong nguyên tác, hiển nhiên là trở nên phóng khoáng vui vẻ không ít. Điều này làm Thẩm Không cảm thấy yên lòng như một người cha già vậy, quả nhiên mình không phí công phí sức vô ích trong hai tiết điểm trước.
Đúng lúc này, âm thanh hệ thống đột nhiên vang lên:
“Phòng làm việc đã nhận được yêu cầu của uốn nắn viên và trả lời tình huống liên quan.”
Thẩm Không ngạc nhiên, biểu cảm trên mặt nghiêm túc hẳn, cẩn thận nghe lời hệ thống nói tiếp theo:
“Phòng làm việc kiểm tra phát hiện nguy cơ bại lộ uốn nắn viên bằng cách kiểm tra phát hiện ngưỡng giá trị tinh thần của thế giới trong sách. Một khi thế giới này có người liên hệ uốn nắn viên với thân phận trong quá khứ thông qua bằng chứng xác thực, hoặc biết được mục đích tồn tại của uốn nắn viên, ngưỡng giá trị tinh thần của thế giới sẽ tăng lên. Hệ thống thử nghiệm của phòng làm việc kiểm tra phát hiện ra nguy cơ bại lộ, nên mạnh mẽ rút uốn nắn viên từ tuyến thời gian trước ra.”
Thẩm Không trầm tư trong chốc lát, hỏi:
“Cho nên, chỉ khi có người, thông qua chứng cứ, xác nhận thân phận của tao, mới có thể cho là tao có nguy cơ bại lộ. Là thế này à?”
Anh nhấn mạnh vào mấy chữ “Thông qua bằng chứng” và “Xác nhận”.
m thanh vô cảm của hệ thống vang lên bên tai anh: “Nếu cậu muốn giải thích như vậy thì, vâng, đúng thế.”
Thẩm Không nhất thời lâm vào trầm tư.
Anh nhớ lại những chuyện xảy ra ngày anh bị cưỡng chế rời khỏi.
Đầu tiên là tối hôm trước Hàn Lệ bất ngờ tới chơi, sau đó là anh bị mời đi mà không hề báo trước ——
Dường như tất cả đều sai sai sao sao.
Ngày hôm sau, cả ngày Hàn Lệ không đến trường.
Sau khi tan học, trên đường Thẩm Không theo quản gia về nhà hắn, âm thanh cảnh cáo của hệ thống phát ra, ngay sau đó là tai nạn giao thông và mạnh mẽ rút ra.
Cho thấy rằng vào khoảng thời gian này, có người biết chính xác thân phận của anh, hơn nữa còn có bằng chứng xác thực để cho ra phỏng đoán bắt bóng bắt gió.
Thẩm Không hồi tưởng lại nội dung tờ giấy Hàn Lệ để lại cho mình vào sáng hôm sau: “Hôm nay có việc gấp, đã xin nghỉ, gặp sau khi tan học buổi chiều.”
Việc gấp của Hàn Lệ ngày đó là gì nhỉ?
Là muốn xử lý chuyện gì, hay là đi… gặp người nào?
Trái tim Thẩm Không đập loạn nhịp, bắt được suy nghĩ nhanh chóng lướt qua đầu mình, nghiêm túc hỏi: “Đúng rồi. Tao nhớ trước đây tao đã từng hỏi mày, sau khi tao rời đi thì thân phận tạm thời sẽ như thế nào. Mày nói, bọn họ an toàn, chỉ không nhớ rõ ký ức trong khoảng thời gian bị tao thay thế. Đúng không?”
Hệ thống trả lời: “Đúng vậy.”
Thẩm Không hít sâu một hơi, trong lòng hiện lên một phỏng đoán táo bạo. Anh hơi mím môi, nói với hệ thống trong đầu:
“Tao cảm thấy hình như tao đã biết lần trước mình bại lộ như thế nào.”
Bây giờ nếu đã biết nguyên nhân ——
Như vậy, lần này anh có thể cẩn thận hơn nữa.
·
Hàn Lệ rời khỏi phòng y tế, chậm