Thẩm Không vừa về khu chung cư của mình đã nhận được một cuộc gọi từ dãy số lạ.
Anh dừng một chút, nhận điện thoại, giọng nói anh Đường phát ra từ trong loa:
“Tôi đã nghe được chuyện phỏng vấn hôm nay rồi, cậu làm rất tốt. Tốt lắm, tiếp theo người trong công ty chúng tôi thúc đẩy một chút, chắc là có thể bảo đảm nhân vật của cậu. Sau này sẽ sắp xếp cho cậu mấy show.”
Giữa lời nói nửa thật nửa giả quy hết công lao lấy được nhân vật vào hành động ngầm của bọn họ.
Đúng là vừa đấm vừa xoa tiêu chuẩn.
Ánh mắt Thẩm Không lạnh lùng, giọng điệu vui mừng khác hẳn với gương mặt vô cảm:
“Thật sao! Cảm ơn anh Đường, em thật sự không biết nên cảm ơn anh như thế nào! Tiếp theo chắc chắn em sẽ làm theo lời các anh muốn…”
Hai người lại anh đến tôi đi vài câu như đúng rồi, mãi anh Đường mới nói ra mục đích thật sự của cuộc gọi này:
“Tôi nghe nói cậu và Hàn Lệ nói chuyện riêng trong phòng y tế một lát? Nói gì thế?”
Sau khi Thẩm Không thuật lại cuộc đối thoại giữa hai người từ đầu đến cuối, người đầu dây bên kia im lặng hồi lâu mới chậm rãi mở miệng hỏi:
“Cậu vừa mới nói là… hắn nói, qua hai ngày nữa, sẽ làm Bùi Tu Nhiên tự mình xin lỗi cậu?”
Một tia ý cười xẹt qua đáy mắt Thẩm Không nhưng giọng nói vẫn sợ hãi như cũ:
“Đúng vậy, lại nói, vị Hàn tổng này thật sự rất bình dị gần gũi. Em cũng không ngờ hắn sẽ đề nghị như vậy…”
Đối phương lại im lặng, hơn nửa ngày mới gian nan hỏi:
“Vậy, vậy cậu trả lời như thế nào? Cậu đồng ý rồi à?”
“Sao có thể chứ. Lúc ấy em bị dọa cho sợ chết khiếp, đương nhiên không thể đồng ý để người có thân phận như đạo diễn Bùi đến xin lỗi em.”
Giọng nói anh Đường hình như hơi hoảng hốt, như là chưa phục hồi tinh thần từ trong chuyện này vậy:
“…Đúng vậy, cậu làm đúng rồi.”
Hai người lại anh đến tôi đi ứng phó vài câu rồi đối phương mới mất tập trung cúp máy.
Thẩm Không nhìn màn hình điện thoại đã tối lại trong tay, biểu cảm nhạt dần, rũ đôi mắt lặng im xuống. Thật ra sở dĩ anh nói hết cuộc đối thoại trong phòng y tế cho anh Đường kia nghe; thứ nhất là, ngay từ đầu ông ta đã biết chuyện xảy ra khi casting, như vậy có nghĩa là trong số mấy quan phỏng vấn chắc chắn có người của bọn họ, lừa gạt loại chuyện này không có bất kỳ ý nghĩa gì; thứ hai là, anh muốn thử một chút.
Căn cứ theo biểu hiện của anh Đường tối hôm nay, hình như Hàn Lệ cũng không phải loại người sẽ làm ra hành động như vậy
Thẩm Không cũng không tự luyến đến mức cảm thấy hình tượng mình sắm vai có thể làm một người chưa bao giờ gặp mặt thay đổi thái độ ngay lập tức.
Như vậy chỉ có hai loại khả năng, gương mặt giống Diệp Cảnh Hoan này phát huy tác dụng, hoặc là Hàn Lệ phát hiện ra dấu vết gì mình để lại.
Thẩm Không chân thành hy vọng là khả năng số một.
Nhưng cho dù là như thế nào, sau này anh càng phải làm việc cẩn thận hơn.
Bất ngờ xảy ra trong casting hôm nay thật sự làm ở Thẩm Không trở tay không kịp, nhất thời bị quấy rầy tiết tấu —— Loại chuyện này không thể xảy ra lần nữa.
Bùi Tu Nhiên có trực giác dã thú này hơi khó chơi, hơn nữa còn không thích làm việc theo lẽ thường, cho nên về sau tốt nhất là tránh xa ra.
Thẩm Không đang nghĩ vậy thì nghe thấy tiếng gõ cửa nhẹ nhàng phát ra ở ngoài cửa.
“Cốc cốc cốc.”
Tiết tấu gõ nhẹ nhàng và nén lực, cực kỳ có giáo dưỡng.
Thẩm Không nhướng mày —— Vòng bạn bè của Mạnh Minh Hiên rất nhỏ, lúc này còn ai tới gặp chứ?
Anh đứng dậy đi đến cạnh cửa, nhìn qua mắt mèo thấy khuôn mặt dịu dàng văn nhã của Bùi Tu Nhiên.
Thẩm Không: “…”
Đệt.
Đúng là nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến⁽¹⁾.
Anh giơ tay bóp bóp mũi, cuối cùng vẫn căng da đầu mở cửa phòng, trên mặt lại treo lên biểu cảm sợ hãi thuộc về Mạnh Minh Hiên ngay lập tức —— Thẩm Không cảm thấy trải qua mấy ngày rèn luyện như vậy, mình đã nhuần nhuyễn thần thái của nguyên chủ rồi.
“Đạo, đạo diễn Bùi? Sao ngài lại tới đây?”
Lúc Bùi Tu Nhiên nhìn thấy Thẩm Không thời điểm, đôi mắt lập tức sáng ngời, cũng không màng có được mời không đã tự nhiên cất bước đi vào trong nhà.
Y tay dài chân dài, đứng ở chung cư không lớn lắm làm không gian này trông càng thêm chật chội nhỏ hẹp.
Lông mày Thẩm Không giật giật, anh còn chưa kịp nói gì đã thấy Bùi Tu Nhiên chân thành nhìn chằm chằm mình, sau đó chậm rãi mở miệng nói:
“Về chuyện chiều nay, một người bạn của tôi làm tôi nhận ra được sai lầm của mình một cách sâu sắc, cho nên, tôi muốn nghiêm túc xin lỗi cậu, hy vọng cậu đừng sinh ra ấn tượng không tốt với bộ phim vì chuyện này.”
Bùi Tu Nhiên hơi nhướng mày: “Thật ra người bạn kia của tôi định sau này đến cùng tôi, nhưng khi tôi trở về văn phòng càng lúc càng kích động…”
—— Từ từ, kích động?
Trong lòng Thẩm Không đột nhiên có dự cảm không lành.
Chỉ nghe Bùi Tu Nhiên nói tiếp: “… Cho nên tôi tìm cậu trước, nhân tiện nói về diễn xuất với cậu một chút.”
Rõ ràng mục đích là giảng diễn, xin lỗi mới là nhân tiện!
Hơn nữa, đường đường là một đạo diễn nổi tiếng trên trường quốc tế lại đích thân vào giảng diễn không cho diễn viên tuyến mười tám???
…Đây mẹ nó là cái cốt truyện chủ nghĩa hiện thực huyền ảo gì?
Lần đầu tiên Thẩm Không ý thức được đúng là mình đang ở trong tiểu thuyết rõ ràng đến thế —— Bởi vì loại đùa người hoàn toàn không theo lẽ thường này không thể tồn tại ở trong thế giới hiện thực đâu!
Hình như Bùi Tu Nhiên nhận ra Thẩm Không im lặng hơi lâu nên bèn tiến lên một bước, hơi nghi hoặc hỏi:
“Sao thế?”
Thẩm Không hít sâu một hơi, trên mặt lộ ra một nụ cười mỉm:
“Không, không sao, chỉ là quá vui mừng… vui mừng đến mức không nói nên lời.”
·
Dù gì thân phận của Mạnh Minh Hiên này cũng được sắp xếp làm gián điệp thương mại bên người Hàn Lệ, cố chủ anh cũng biết không thể cố tình tạo ra thời cơ gặp gỡ với đối tượng, casting lần này chỉ là để anh lộ diện trước mặt Hàn Lệ thôi, nếu xuất hiện với