Chuyên Viên Uốn Nắn Tam Quan

Tên


trước sau

Cả căn phòng lặng đi, không ai ngờ tình hình sẽ xuất hiện bước ngoặt kinh người như vậy nên đồng loạt ngẩn người ngay tại chỗ.

Lâm Tử Dũ phản ứng lại đầu tiên, cậu ta liếc mắt ra hiệu với cấp dưới phía sau, mấy người đàn ông cao to nhào về phía Thẩm Không đứng cách đó không xa, nỗ lực ngăn cản người lạ đột nhiên xông đến gây rối tình hình này.

Biểu cảm của Hàn Lệ trở nên nghiêm túc:

“Chờ…”

Hắn còn chưa kịp thốt lên lời ngăn cản thì Thẩm Không đã lạnh nhạt giễu cợt một tiếng, nghiêng người, tránh thoát tất cả công kích như cá gặp nước, sau đó nhanh chóng tháo khớp của những người đó một cách gọn gàng, thủ pháp tàn nhẫn tinh chuẩn. Tiếng xương cốt va chạm nghe có vẻ cực kỳ đáng sợ trong gian phòng im ắng. Sắc mặt Lâm Tử Dũ nghiêm trọng hơn, lúc cậu ta đang chuẩn bị hành động thì giọng nói của Hàn Lệ lại vang lên lần thứ hai, bổ sung nốt nửa câu đầu:

“Chờ đã.”

Tông giọng hắn vẫn bình ổn trầm thấp, nhưng làm cấp dưới và bạn bè của hắn nhiều năm như vậy, Lâm Tử Dũ lại tinh tường cảm giác một nhân tố không ổn định nào đó đang ẩn sâu trong giọng nói của Hàn Lệ, cứ như là dòng lũ mãnh liệt cuộn trào dưới mặt hồ phẳng lặng, căng thẳng đến mức gần như có thể nghe thấy tiếng rung nhỏ bé đang chìm nghỉm dưới bề ngoài kiềm nén.

Đây là lần đầu tiên Lâm Tử Dũ thấy Hàn Lệ lộ rõ cảm xúc như vậy trong nhiều năm.

Cậu ta ngẩn ra, giơ tay cản cấp dưới phía sau đang chuẩn bị xông lên trước.

Căn phòng lại im ắng lần thứ hai.

Thẩm Không tự nhiên nhấc chân bước qua mấy người nằm trên mặt đất, đi về phía Hàn Lệ đang đứng giữa phòng làm việc. Bước tiến chân anh vững vàng có nhịp, thảm trải sàn dày dặn hấp thu tất cả tiếng bước chân, nhưng cứ như là mỗi một bước đều đi theo quy luật tim đập vậy, loại cảm giác ngột ngạt nặng nề này làm người ta cảm thấy khó thở.

Hàn Lệ không nhúc nhích, đôi mắt đen nhánh im lặng nhìn chằm chằm thanh niên đang đi về phía minh, bờ môi mỏng mím chặt thành một đường thẳng tắp, con ngươi tối tăm như thể mây đen điên cuồng cuồn cuộn, dường như cảm xúc đã bị lý trí mạnh mẽ kiềm nén ở một điểm giới hạn, chỉ cần hơi bất cẩn thì ngay giây tiếp theo sẽ phá tan tầng mây để trút xuống, nương theo ham muốn khủng khiếp phá hủy tất cả mọi thứ.

Những ngón tay nắm chặt khẩu súng của hắn trắng bệch như là đang đè chặt cái gì đó.

Nhưng dường như Thẩm Không không hề để ý đến hơi thở nguy hiểm mơ hồ trong người Hàn Lệ, tỉnh bơ đứng trước mặt hắn, khẽ cười: “Tuy có thể coi là tôi đã nhìn cậu lớn lên, nhưng không thể không nói, năng lực của cậu còn xuất sắc hơn cả tưởng tượng của tôi.” – Anh dừng một chút, không chắc chắn lắm:

“… Hay là công lao của tôi nhỉ?”

Hàn Lệ không hề trả lời, chỉ nhìn chằm chằm vào Thẩm Không.

Tầm mắt của hắn im lặng và chăm chú cứ như là muốn dùng từng nét từng nét bút khắc họa dáng vẻ của đối phương vào trong đầu vậy.

Thẩm Không tùy tiện giơ tay lên, nhẹ nhàng đè bàn tay cầm súng của Hàn Lệ xuống:

“Nhưng tôi không thể để cậu làm như vậy được.”

Hàn Lệ để mặc Thẩm Không muốn làm gì thì làm, mu bàn tay lạnh lẽo cứng ngắc của hắn bị nhiệt độ nóng ấm trong lòng Thẩm Không làm bỏng, khẽ run lên, nhưng ngón tay vẫn siết chặt báng súng.

Hắn đột nhiên mở miệng nói:

“Tại sao?”

Con mắt Hàn Lệ chăm chú nhìn vào gương mặt Thẩm Không, không buông tha chút cảm xúc lấp lóe nhỏ bé nào.

Vừa như là hắn đang đặt câu hỏi với kết luận ban nãy của Thẩm Không vừa như không.

Dường như câu nghi vấn này đã trút xuống từng giây từng phút lắng đọng qua hai mươi năm, cảm xúc phức tạp sâu lắng xen lẫn trong mỗi một âm tiết làm người ta suýt phải thay đổi sắc mặt.

Thẩm Không mím môi lại, thoáng nắm chặt tay Hàn Lệ hơn một chút. Nhiệt độ lạnh lẽo như tảng băng trên tay đối phương xuyên thấu qua làn da đang dán sát vào nhau, khiến anh có thể cảm nhận được ý lạnh nơi đó. Phảng phất đôi mắt ủ rũ này đã đọng lại bao sóng gió, nhưng cảm xúc mãnh liệt này chỉ lướt qua trong chớp mắt, cho dù là Hàn Lệ ở gần anh nhất cũng khó có thể nắm bắt được.

Câu nói nhẹ bẫng của anh cứ như là một tiếng thở dài vậy:

“Bởi vì tôi từng ra tay.”

Hàn Lệ hơi run run.

Vẻ mặt Thẩm Không rất nhạt nhẽo, lạnh lùng như thể một cơn gió đã thổi bay nó ấy, xa xôi đến mức không thể chạm vào được. Anh rũ mắt nhìn chăm chú vào Hàn Lệ, bàn tay vẫn bao trùm mu bàn tay của hắn: “Cậu đoán xem người đầu tiên tôi giết là ai đi?”

Đáp án không cần nói cũng hiểu.

Ngón tay ấm áp của Thẩm Không sượt qua mu bàn tay Hàn Lệ, vòng qua bàn tay hắn, giọng nói của anh vẫn bình thản như là đang kể chuyện của người khác vậy:

“Tự tay cướp đi một mạng sống khác với tất cả những trải nghiệm trong đời cậu — Đúng là máu tươi không đáng kể, nhưng ấn tượng sâu đậm nhất đối với tôi là khi nhìn thấy ánh sáng tượng trưng cho sự sống trong mắt hắn từ từ tắt ngấm, đồng tử trợn to dần dần trở nên trống rỗng vô hồn, cậu sẽ thấy ý thức của con người từ từ bị tróc ra khỏi não bộ — Thật ra, khác với ấn tượng của rất nhiều người, sự sống biến mất không phải là bay ra ngoài cơ thể, mà giống như là nó đang lặn xuống nơi sâu nhất trong tâm thức hay con thuyền gặp nạn chìm xuống đáy biển đen ngòm vậy.”

Vừa như là anh đang hồi tưởng lại quá khứ vừa như là đã rút ra khỏi nó từ lâu, bây giờ chỉ thờ ơ nhìn vào sự thật từng xảy ra một cách khách quan nhất vậy:

“Lần đầu tiên giết người là đơn giản nhất, bởi vì đó chỉ là lúc máu dồn lên não hay đã luyện tập ủ mưu rất nhiều lần trong lòng, sau đó hành động này sẽ trở thành ký ức vật lý trong tiềm thức thôi. Nhưng khoảng thời gian tiếp theo mới là lúc khó kiềm nén nhất, đôi mắt mất đi thần thái sẽ thường xuyên xuất hiện trong đầu cậu, cậu cần phải giết chóc và kích thích nhiều hơn mới có thể quên đi nó.”

Thẩm Không dừng một chút, cau mày trầm tư, mấy giây sau mới nói tiếp:

“Đến năm thứ mười một tôi mới bắt đầu quen cảm giác này.”

Giọng nói của anh bình tĩnh và thờ ơ cứ như là chuyện này vặt vãnh không đáng nhắc đến giống ăn cơm uống nước vậy, loại giọng điệu hời hợt này làm người ta cảm thấy hoảng sợ run rẩy từ tận đáy lòng, nghe có vẻ càng khủng khiếp hơn trong căn phòng im ắng.

Thẩm Không rũ mắt nghiêm túc nhìn chăm chú vào mắt Hàn Lệ:

“Tự tay giết người là một đường ranh giới rõ ràng, một bên là lý trí, một bên là điên cuồng, chỉ cần lướt qua là sẽ không về được nữa — Không ai hiểu rõ hơn tôi đâu.”

Đúng lúc này, anh đột nhiên cười khẽ: “Không phải tôi khuyên cậu đừng giết người, tôi cũng không tư cách đó, dù gì máu người dính trên tay tôi còn nhiều hơn cậu.”

Đầu ngón tay Thẩm Không trượt vào lòng bàn tay đang cầm khẩu súng lạnh lẽo của Hàn Lệ.

Chỉ cần thoáng dùng sức là khối kim loại nặng nề này có thể rơi vào trong lòng bàn tay của anh.

Anh cố hết sức đè thấp giọng nói, mang theo sự đầu độc mềm mại và

hờ hững, giống như là một đóa hoa kỳ lạ nở rộ dưới mặt trăng máu vậy, mang theo sức hấp dẫn chết người đáng sợ, nhẹ nhàng thì thầm:

“Vậy nên… hãy để tôi đến giúp cậu.”

Không biết bắt đầu từ lúc nào, khoảng cách giữa hai người đã thu hẹp đến mức xấp xỉ 0, gần như có thể cảm nhận được hơi thở nhỏ bé của đối phương.

Ngón tay Hàn Lệ buông lỏng.

Khẩu súng nằng nặng rơi vào tay Thẩm Không, nhưng anh chưa kịp yên lòng đã cảm thấy bàn tay lạnh như băng của đối phương đột ngột siết chặt cổ tay anh, rồi dùng sức kéo anh về phía mình. Thẩm Không bất ngờ bị kéo loạng chà loạng choạng, ngay lập tức cảm thấy hơi thở mạnh mẽ của đối phương đánh tới, dùng sức cắn môi anh.

Thẩm Không giơ tay kẹp cổ họng đối phương lại, cố gắng tách Hàn Lệ ra.

Nhưng đối phương lại liều mạng hôn sâu hơn, suýt cắn cho môi dưới của anh bật máu luôn.

Cảm giác đau đớn từ trên môi truyền tới đã khơi dậy hung tính của Thẩm Không, anh giơ tay đè gáy Hàn Lệ xuống, càng đánh trả mạnh mẽ hơn.

Khẩu súng giữa hai người rơi xuống, lặng lẽ nằm trong thảm lông mềm mại dưới đất.

Nụ hôn của hai người cứ như là một cuộc chiến ấy, như thể thú dữ đang kịch liệt cắn xé và tranh cướp để giành địa bàn, nhanh chóng đổ máu, mùi tanh rỉ sắt nồng nặc trong miệng. Suy cho cùng Hàn Lệ vẫn thiếu chút kinh nghiệm nên chẳng mấy chốc đã thua trận trước mặt Thẩm Không.

Qua mấy phút họ mới thở hồng hộc tách ra, miệng của hai người đều đã dính máu.

Thẩm Không giơ ngón tay cái sờ sờ môi dưới bị thương của mình, “hí” lên hít một hơi lạnh lẽo.

Anh cau mày: “Cậu là chó à?”

Hàn Lệ không hề trả lời, chỉ áp sát lần thứ hai, ngón tay co giật mạnh mẽ nắm chặt vạt áo của Thẩm Không, đốt ngón tay trở nên trắng bệch vì dùng sức.

Khóe mắt hắn đỏ ửng, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm Thẩm Không đang gần ngay trước mắt, thở không ra hơi nhưng vẫn bất chấp tất cả nói: “Được! Anh không cho tôi giết, tôi sẽ không giết.”

Thẩm Không im lặng một thoáng, nhíu mày nhìn Hàn Lệ đầy sự tìm tòi nghiên cứu.

Hàn Lệ lại nhìn chăm chú vào anh thật sâu, giọng nói trầm thấp và khàn khàn: “Anh còn muốn gì nữa?”

Thẩm Không cau mày nhìn Hàn Lệ như là muốn nhìn ra manh mối gì từ trong đôi mắt đen láy của hắn, nhưng chỉ có thể nhìn thấy gương mặt thu nhỏ của mình in trong mắt hắn đang nghi hoặc ngắm nhìn chính bản thân mình.

“Nếu tôi nói muốn sau này cậu trở thành người tốt, không tiếp xúc với xã hội đen nữa thì sao?”

“Được.”

Hàn Lệ trả lời thẳng thắn dứt khoát.

Hắn nhìn chằm chằm vào gương mặt của Thẩm Không, bướng bỉnh nặng nề trong đáy mắt làm người ta khó có thể bỏ qua, tình sâu ý nặng đến mức gần như là cố chấp, mang theo quyết tâm chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, liều mạng nói: “Cậu nói đi, tôi sẽ soạn thảo hợp đồng ngay lập tức, phân chia hoạt động kinh doanh sáng và tối của công ty, bắt đầu tẩy trắng toàn bộ từ hôm nay, rút khỏi tất cả các mảng màu xám.”

Giọng nói ngạc nhiên cực độ của Lâm Tử Dũ phát ra cách đó không xa: “… Anh Hàn?”

Nhưng Hàn Lệ chẳng thèm nhìn về phía âm thanh truyền tới, vẫn im lặng nhìn chăm chú vào Thẩm Không, phảng phất trong mắt chỉ có thể ôm lấy một bóng người là anh, không thể in thêm cảnh sắc nào nữa: “Vậy nên… lần này anh không được đi.”

Ánh mắt hắn sáng ngời khiến Thẩm Không buộc phải dời mắt đi, cứ như là nhìn nhiều hơn một lúc thì bản thân mình cũng sẽ bị loại cảm xúc xa lạ làm người ta khủng hoảng kia nhấn chìm mất. Tâm trạng anh hơi phức tạp, nhất thời không biết trả lời như thế nào:

“Cậu…”

Đúng lúc này, bên tai truyền đến âm thanh cơ học lạnh lùng của hệ thống: “Mười phút sắp kết thúc, chuẩn bị dịch chuyển uốn nắn viên đến trụ sở phòng làm việc để đánh giá điểm, đếm ngược một phút: 60, 59…”

Thẩm Không không thể không cứng ngắc quyết tâm nói:

“Xin lỗi, tôi vẫn phải rời đi… Hay là lần sau…”

Nhưng, không có lần sau.

Trong lòng Thẩm Không hiểu rõ.

Anh dùng hai tiếp điểm thời gian tiếp theo đổi lấy việc kéo dài mười phút dịch chuyển này, cho dù Hàn Lệ có thực hiện lời thề “trở thành người tốt” hay không thì công việc của anh ở thế giới này đều kết thúc. Chỉ có điều, điểm khác biệt duy nhất là, nếu cuối cùng Hàn Lệ vẫn bị tuyến thế giới kéo về vận mệnh của nhân vật phản diện ban đầu, điểm kết toán của anh sẽ về 0. Thẩm Không biết, nếu anh nói chuyện có thể mình sẽ chết cho Hàn Lệ, người đàn ông ngu xuẩn cố chấp tìm anh những mười năm thật sự sẽ canh giữ chặt chẽ ở chính đạo.

Nhưng bây giờ anh không muốn lắm.

Hình như Hàn Lệ đã nhận ra được cái gì đó, hắn siết chặt cổ áo Thẩm Không hơn nữa, bề ngoài bình tĩnh bày mưu tính kế từ trước đến giờ nứt ra một kẽ hở. Hắn nghiến răng nghiến lợi bối rối nói:

“Ít nhất thì cũng phải nói cho tôi biết tên của anh chứ — “

Thẩm Không giơ tay nhẹ nhàng chạm vào gò má Hàn Lệ, đầu ngón tay nóng rực sà xuống bên má hắn làm hắn bất giác run rẩy một lúc. Ngay sau đó, thanh niên đứng trước mặt đột nhiên nghiêng người kề sát tai Hàn Lệ, vị cỏ xanh thanh đạm và cay đắng lại bao phủ toàn bộ cơ thể hắn một lần nữa, hơi thở ấm áp của đối phương lướt nhẹ qua vành tai Hàn Lệ, rót mấy âm khàn khàn vào tai hắn: “Nhớ kĩ, tôi tên là Thẩm Không.”

m thanh cơ học bên tai càng lúc càng vang dội và chói tai, lạnh lẽo thuần túy, không hề có chút gợn sóng cảm xúc nào: “Phát hiện ra cơ hội hoàn thành nhiệm vụ của uốn nắn viên đã dùng hết, đang dịch chuyển uốn nắn viên đến trụ sở phòng làm việc tam quan đúng đắn, bắt đầu đếm ngược: “10, 9, 8…”

Thẩm Không thở dài, cúi đầu, nhẹ nhàng chạm vào môi Hàn Lệ một cái:

“Tạm biệt.”

“… 2, 1.”

— Cũng là vĩnh biệt.




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện