Cả căn phòng lặng đi, không ai ngờ tình hình sẽ xuất hiện bước ngoặt kinh người như vậy nên đồng loạt ngẩn người ngay tại chỗ.
Lâm Tử Dũ phản ứng lại đầu tiên, cậu ta liếc mắt ra hiệu với cấp dưới phía sau, mấy người đàn ông cao to nhào về phía Thẩm Không đứng cách đó không xa, nỗ lực ngăn cản người lạ đột nhiên xông đến gây rối tình hình này.
Biểu cảm của Hàn Lệ trở nên nghiêm túc:
“Chờ…”
Hắn còn chưa kịp thốt lên lời ngăn cản thì Thẩm Không đã lạnh nhạt giễu cợt một tiếng, nghiêng người, tránh thoát tất cả công kích như cá gặp nước, sau đó nhanh chóng tháo khớp của những người đó một cách gọn gàng, thủ pháp tàn nhẫn tinh chuẩn. Tiếng xương cốt va chạm nghe có vẻ cực kỳ đáng sợ trong gian phòng im ắng. Sắc mặt Lâm Tử Dũ nghiêm trọng hơn, lúc cậu ta đang chuẩn bị hành động thì giọng nói của Hàn Lệ lại vang lên lần thứ hai, bổ sung nốt nửa câu đầu:
“Chờ đã.”
Tông giọng hắn vẫn bình ổn trầm thấp, nhưng làm cấp dưới và bạn bè của hắn nhiều năm như vậy, Lâm Tử Dũ lại tinh tường cảm giác một nhân tố không ổn định nào đó đang ẩn sâu trong giọng nói của Hàn Lệ, cứ như là dòng lũ mãnh liệt cuộn trào dưới mặt hồ phẳng lặng, căng thẳng đến mức gần như có thể nghe thấy tiếng rung nhỏ bé đang chìm nghỉm dưới bề ngoài kiềm nén.
Đây là lần đầu tiên Lâm Tử Dũ thấy Hàn Lệ lộ rõ cảm xúc như vậy trong nhiều năm.
Cậu ta ngẩn ra, giơ tay cản cấp dưới phía sau đang chuẩn bị xông lên trước.
Căn phòng lại im ắng lần thứ hai.
Thẩm Không tự nhiên nhấc chân bước qua mấy người nằm trên mặt đất, đi về phía Hàn Lệ đang đứng giữa phòng làm việc. Bước tiến chân anh vững vàng có nhịp, thảm trải sàn dày dặn hấp thu tất cả tiếng bước chân, nhưng cứ như là mỗi một bước đều đi theo quy luật tim đập vậy, loại cảm giác ngột ngạt nặng nề này làm người ta cảm thấy khó thở.
Hàn Lệ không nhúc nhích, đôi mắt đen nhánh im lặng nhìn chằm chằm thanh niên đang đi về phía minh, bờ môi mỏng mím chặt thành một đường thẳng tắp, con ngươi tối tăm như thể mây đen điên cuồng cuồn cuộn, dường như cảm xúc đã bị lý trí mạnh mẽ kiềm nén ở một điểm giới hạn, chỉ cần hơi bất cẩn thì ngay giây tiếp theo sẽ phá tan tầng mây để trút xuống, nương theo ham muốn khủng khiếp phá hủy tất cả mọi thứ.
Những ngón tay nắm chặt khẩu súng của hắn trắng bệch như là đang đè chặt cái gì đó.
Nhưng dường như Thẩm Không không hề để ý đến hơi thở nguy hiểm mơ hồ trong người Hàn Lệ, tỉnh bơ đứng trước mặt hắn, khẽ cười: “Tuy có thể coi là tôi đã nhìn cậu lớn lên, nhưng không thể không nói, năng lực của cậu còn xuất sắc hơn cả tưởng tượng của tôi.” – Anh dừng một chút, không chắc chắn lắm:
“… Hay là công lao của tôi nhỉ?”
Hàn Lệ không hề trả lời, chỉ nhìn chằm chằm vào Thẩm Không.
Tầm mắt của hắn im lặng và chăm chú cứ như là muốn dùng từng nét từng nét bút khắc họa dáng vẻ của đối phương vào trong đầu vậy.
Thẩm Không tùy tiện giơ tay lên, nhẹ nhàng đè bàn tay cầm súng của Hàn Lệ xuống:
“Nhưng tôi không thể để cậu làm như vậy được.”
Hàn Lệ để mặc Thẩm Không muốn làm gì thì làm, mu bàn tay lạnh lẽo cứng ngắc của hắn bị nhiệt độ nóng ấm trong lòng Thẩm Không làm bỏng, khẽ run lên, nhưng ngón tay vẫn siết chặt báng súng.
Hắn đột nhiên mở miệng nói:
“Tại sao?”
Con mắt Hàn Lệ chăm chú nhìn vào gương mặt Thẩm Không, không buông tha chút cảm xúc lấp lóe nhỏ bé nào.
Vừa như là hắn đang đặt câu hỏi với kết luận ban nãy của Thẩm Không vừa như không.
Dường như câu nghi vấn này đã trút xuống từng giây từng phút lắng đọng qua hai mươi năm, cảm xúc phức tạp sâu lắng xen lẫn trong mỗi một âm tiết làm người ta suýt phải thay đổi sắc mặt.
Thẩm Không mím môi lại, thoáng nắm chặt tay Hàn Lệ hơn một chút. Nhiệt độ lạnh lẽo như tảng băng trên tay đối phương xuyên thấu qua làn da đang dán sát vào nhau, khiến anh có thể cảm nhận được ý lạnh nơi đó. Phảng phất đôi mắt ủ rũ này đã đọng lại bao sóng gió, nhưng cảm xúc mãnh liệt này chỉ lướt qua trong chớp mắt, cho dù là Hàn Lệ ở gần anh nhất cũng khó có thể nắm bắt được.
Câu nói nhẹ bẫng của anh cứ như là một tiếng thở dài vậy:
“Bởi vì tôi từng ra tay.”
Hàn Lệ hơi run run.
Vẻ mặt Thẩm Không rất nhạt nhẽo, lạnh lùng như thể một cơn gió đã thổi bay nó ấy, xa xôi đến mức không thể chạm vào được. Anh rũ mắt nhìn chăm chú vào Hàn Lệ, bàn tay vẫn bao trùm mu bàn tay của hắn: “Cậu đoán xem người đầu tiên tôi giết là ai đi?”
Đáp án không cần nói cũng hiểu.
Ngón tay ấm áp của Thẩm Không sượt qua mu bàn tay Hàn Lệ, vòng qua bàn tay hắn, giọng nói của anh vẫn bình thản như là đang kể chuyện của người khác vậy:
“Tự tay cướp đi một mạng sống khác với tất cả những trải nghiệm trong đời cậu — Đúng là máu tươi không đáng kể, nhưng ấn tượng sâu đậm nhất đối với tôi là khi nhìn thấy ánh sáng tượng trưng cho sự sống trong mắt hắn từ từ tắt ngấm, đồng tử trợn to dần dần trở nên trống rỗng vô hồn, cậu sẽ thấy ý thức của con người từ từ bị tróc ra khỏi não bộ — Thật ra, khác với ấn tượng của rất nhiều người, sự sống biến mất không phải là bay ra ngoài cơ thể, mà giống như là nó đang lặn xuống nơi sâu nhất trong tâm thức hay con thuyền gặp nạn chìm xuống đáy biển đen ngòm vậy.”
Vừa như là anh đang hồi tưởng lại quá khứ vừa như là đã rút ra khỏi nó từ lâu, bây giờ chỉ thờ ơ nhìn vào sự thật từng xảy ra một cách khách quan nhất vậy:
“Lần đầu tiên giết người là đơn giản nhất, bởi vì đó chỉ là lúc máu dồn lên não hay đã luyện tập ủ mưu rất nhiều lần trong lòng, sau đó hành động này sẽ trở thành ký ức vật lý trong tiềm thức thôi. Nhưng khoảng thời gian tiếp theo mới là lúc khó kiềm nén nhất, đôi mắt mất đi thần thái sẽ thường xuyên xuất hiện trong đầu cậu, cậu cần phải giết chóc và kích thích nhiều hơn mới có thể quên đi nó.”
Thẩm Không dừng một chút, cau mày trầm tư, mấy giây sau mới nói tiếp:
“Đến năm thứ mười một tôi mới bắt đầu quen cảm giác này.”
Giọng nói của anh bình tĩnh và thờ ơ cứ như là chuyện này vặt vãnh không đáng nhắc đến giống ăn cơm uống nước vậy, loại giọng điệu hời hợt này làm người ta cảm thấy hoảng sợ run rẩy từ tận đáy lòng, nghe có vẻ càng khủng khiếp hơn trong căn phòng im ắng.
Thẩm Không rũ mắt nghiêm túc nhìn chăm chú vào mắt Hàn Lệ:
“Tự tay giết người là một đường ranh giới rõ ràng, một bên là lý trí, một bên là điên cuồng, chỉ cần lướt qua là sẽ không về được nữa — Không ai hiểu rõ hơn tôi đâu.”
Đúng lúc này, anh đột nhiên cười khẽ: “Không phải tôi khuyên cậu đừng giết người, tôi cũng không tư cách đó, dù gì máu người dính trên tay tôi còn nhiều hơn cậu.”
Đầu ngón tay Thẩm Không trượt vào lòng bàn tay đang cầm khẩu súng lạnh lẽo của Hàn Lệ.
Chỉ cần thoáng dùng sức là khối kim loại nặng nề này có thể rơi vào trong lòng bàn tay của anh.
Anh cố hết sức đè thấp giọng nói, mang theo sự đầu độc mềm mại và