Trái tim Hàn Lệ thắt lại, cảm giác sợ hãi che ngợp bầu trời không biết đến từ đâu đột nhiên phá vỡ phòng ngự tâm lý của hắn.
Hắn hoảng hốt duỗi tay về phía đối phương như là muốn nắm lấy cái gì đó, nhưng đầu ngón tay hắn vẫn chưa chạm được vào vạt áo của đối phương thì thanh niên trước mặt đã ngã xuống đất như sức lực đột ngột bị hút ra hết.
Hàn Lệ mở to mắt đứng nguyên tại chỗ, đầu ngón tay trắng bệch cứng đờ dừng lại giữa không trung, dường như thời gian đã đông cứng lại, cả hô hấp cũng ngưng trệ hẳn.
Người chung quanh bị xu hướng thay đổi tình hình dọa sợ đến mức trợn mắt ngoác mồm từ sớm, không biết nên làm gì vào lúc này hết, ngu người tại chỗ.
Phảng phất tất cả đều dừng lại trong không gian kín như bưng này, dường như có thể nghe thấy âm thanh không khí di chuyển trong phòng làm việc im ắng.
Đúng lúc này, thanh niên ngã sóng soài trên mặt đất đột nhiên động đậy, chậm rãi chống người lên, khiếp sợ mờ mịt nhìn xung quanh một vòng, lộ ra biểu cảm ngây dại: “Đây là đâu…”
Hàn Lệ nhìn chằm chằm Mạnh Minh Hiên xa lạ trước mắt, cảm xúc trên mặt từ từ nguội lạnh cứ như là sóng to gió lớn trên mặt biển đột nhiên quay về vắng lặng, thất thố ban nãy bị cất thật sâu trong đáy mắt, đi vào vực sâu hun hút. Bàn tay chưng hửng giữa không trung ngón tay siết chặt từng ngón từng ngón một rồi lại kiềm nén buông thõng bên thân.
Hắn không thèm liếc mắt nhìn Mạnh Minh Hiên ngã trên mặt đất lần nào nữa.
Linh hồn hắn yêu đã rời khỏi cơ thể trước mắt rồi nên bây giờ tên này chỉ là một cái túi da trống rỗng thôi.
Hàn Lệ làm dấu tay với Lâm Tử Dũ, giọng nói lạnh lùng:
“Dẫn cậu ta đi.”
Lâm Tử Dũ vẫn chưa tỉnh táo lại từ xung kích ban nãy, sửng sốt một lát mới phản ứng với nội dung mệnh lệnh của Hàn Lệ. Mấy người phía sau cậu ta từ từ đến gần Mạnh Minh Hiên ngồi trên mặt đất, dù gì thì bọn họ cũng vừa nhìn thấy thanh niên mong manh yếu đuối trước mắt mất chưa đầy mười giây đã hạ gục bốn anh em của họ mà. Không ngờ là tuy đối phương hoảng loạn giãy dụa la hét vì bị vây quanh, thậm chí còn đấm đá loạn xạ nhưng không còn chút uy lực và kỹ xảo nào lúc trước. Dù bọn họ kính nể và kiêng kỵ thái độ của Hàn Lệ nên không dám ra tay quá nặng, nhưng Mạnh Minh Hiên vẫn dễ dàng bị họ mang ra khỏi phòng làm việc.
Sau trận hỗn loạn qua đi, phòng làm việc lại yên tĩnh hẳn.
Lâm Tử Dũ nhìn quanh ba người Hàn Trang, Biện Nhàn Tịnh và Hàn Tử Trạc câm như hến một vòng, bọn họ đã thành sương đánh quả cà từ lâu, hoảng sợ rụt rè cuộn tròn trong trong góc, chỉ lo những người khác chú ý đến họ, không còn tí tì ti tư thái hung hăng càn quấy nào lúc trước. Nhìn những người này, trong mắt Lâm Tử Dũ chỉ lóe lên sự khinh bỉ.
Cậu ta tiến lên một bước, cẩn thận mở miệng:
“Cái đó… Anh Hàn, anh chuẩn bị xử lý ba người bọn họ như thế nào?”
Hàn Lệ lạnh nhạt liếc mắt về phía ba người cách đó không xa rồi dửng dưng thu hồi tầm mắt, cứ như là bọn họ chỉ là con giun con dế bé nhỏ trên đường vậy, thậm chí còn không đáng để hắn chú ý nữa, nói: “Nộp chứng cứ trong tay chúng ta cho các bộ ngành liên quan để bọn họ xử lý vụ án trước. Giết người, bắt cóc, lan giận thương mại, nhiều tội danh như vậy cũng đủ để bọn họ phải vượt qua nửa đời còn lại trong lao ngục.”
Lâm Tử Dũ rũ mắt che khuất sự khiếp sợ trong đôi mắt.
Cậu ta biết Hàn Lệ đã chuẩn bị kế hoạch trả thù ngày hôm nay bao lâu, nói thật thì cậu ta không đồng ý để Hàn Lệ tự tay giết chết ba người này. Tuy bọn họ chết không hết tội nhưng cũng không đáng để nhuộm bẩn tay của chính bản thân mình. Hành động xử lý xác chết che lấp vết tích, thậm chí là giết người diệt khẩu đều rất dễ để lại dấu vết. Dễ dàng để lại nhược điểm của bản thân cũng tương đương với việc để lại nhược điểm làm toàn bộ tổ chức dễ bị tấn công. Nhưng dù cậu ta lặng lẽ khuyên bảo nhiều lần nhưng đều không lọt tai Hàn Lệ.
Sự thù hận của hắn quá mạnh mẽ và sâu sắc, tất phải thấy máu tươi kẻ thù mới có thể buông xuống.
Nhưng… Lâm Tử Dũ không ngờ.
Thật sự có người có thể kéo hắn từ ranh giới cực đoan về, thậm chí còn có thể thúc đẩy hắn dùng cách hợp lý nhất để giải quyết vấn đề.
Đúng là kỳ tích.
Lâm Tử Dũ gật đầu đáp lại, liếc mắt ra hiệu với người phía sau. Mấy tay chân mặc vest đen kéo Hàn Trang đã mất niềm tin từ lâu, sắc mặt thảm đạm, Biện Nhàn Tinh ủ rũ không ngừng gào khóc trên mặt đất và Hàn Tử Trạc đi. Ngay sau đó, để thu dọn chứng cứ trên tay và xử lý công việc tiếp theo, sau khi Lâm Tử Dũ được Hàn Lệ cho phép cũng theo sau những người kia đi ra ngoài.
Phòng làm việc sang trọng trống rỗng.
Chỉ còn một mình Hàn Lệ đứng giữa phòng.
Lưng hắn thẳng tắp, khuôn mặt im lặng, bàn tay trắng bệch nắm đầu gậy đen bóng trông như là đức vua đang nắm quyền trượng của mình vậy.
·
“1.”
Âm thanh cơ học không chút cảm xúc vừa rơi xuống, Thẩm Không lập tức cảm thấy mắt tối sầm lại.
Cảm giác chóng mặt khi trời đất quay cuồng và đau đớn kịch liệt như xé rách cơ thể kéo tới chẳng khác nào dời non lấp biển, cắt phăng dây thần kinh từng chút từng chút một như là cái giũa vậy.
Phảng phất bóng tối và đau đớn vô tận đều bị súc tích trong mấy giây ngắn ngủi, lại phảng phất nó đã kéo dài đến tận ngày trời hoang đất già, tận cùng của thời gian.
Chờ đến lúc anh lấy lại bình tĩnh đã nhận ra mình đang đứng trong một không gian trắng tinh không có chút sắc màu nào xen lẫn. Không gian mênh mông bát ngát kéo dài về nơi xa tít tắp, không có bờ bến, màu trắng gần như chói lọi Thẩm Không buộc phải nheo mắt lại, mất nửa ngày mới thích ứng được màu trắng xám đơn điệu đốt mắt này.
Thẩm Không cúi đầu nhìn hai tay của mình một tí.
Ngón tay thon