Âm thanh kia vừa hạ xuống thì Thẩm Không lập tức cảm thấy trời đất quay cuồng.
Cảm giác lần này không hề giống mấy lần trước, cứ như là mỗi một tế bào trong thân thể đều bị đè nén thu nhỏ, máu thịt xương đều bị trọng lực nghiền ép đến biến dạng rồi lại kéo căng ra. Cơn đau đớn dữ dội vượt qua sức chịu đựng của loài người làm anh suýt nữa không chống đỡ được. Phảng phất từng giây từng phút dằn vặt người ta đều bị kéo dài đến vĩnh hằng, lại phảng phất chỉ kết thúc trong nháy mắt.
Thẩm Không nhận ra chân mình đã thật sự tiếp xúc với mặt đất, ngay sau đó, đầu gối anh mềm nhũn, suýt chút nữa thì ngã sấp mặt.
May là anh đưa tay chống tường đúng lúc mới miễn cưỡng nâng được thân thể lên.
Ròng rã mấy phút đồng hồ sau, đau đớn thấu xương mới từ từ tan hết. Thẩm Không chậm rãi hít sâu một hơi rồi cúi đầu đánh giá bản thân một tí.
Quần bò bẩn thỉu buộc vào đôi ủng ngắn bị bùn bắn tung tóe, cái áo cộc tay rộng rãi trên người cũng bị dính nước bùn và vết máu khô. Vì đã trôi qua quá lâu nên không còn thấy được sự khác biệt giữa hai người. Dao găm ngắn sắc cắm trong ủng, súng bên hông đã hết đạn, trông cực kỳ chật vật chán nản.
Đúng là thân thể của anh rồi.
Cứ như là cuối cùng cũng nhập vào cơ thể thích hợp vậy, gần như không thể diễn tả được loại cảm giác khoan khoái từ thân đến tâm này. Truyện Ngược
Thẩm Không thẳng lưng, cơ bắp bộ xương đã bị giam cầm quá lâu phát ra tiếng ma sát răng rắc như là vũ khí rỉ sắt vì để không đã lâu. Tứ chi thon dài có sức bật mạnh mẽ, dường như mỗi một tấc dưới da đều ẩn chứa sức mạnh kinh người.
Rốt cuộc…
Anh thích ý nheo mắt lại.
Đúng lúc này, bên tai vang lên âm thanh hệ thống quen thuộc. Nhưng lạ thường là lúc này âm thanh cơ học đều đều của nó nghe hơi mơ hồ, giống như là truyền đến từ một nơi xa rất xa. Lắng tai còn có thể nghe thấy âm thanh xì xì của dòng điện trong đó.
“Uốn nắn viên 0823… Xì xì… Ngài có khỏe không?”
Thẩm Không lặng lẽ nhíu mày: “Vẫn ổn. Sao thế? Chúng mày không giám sát tới à?”
“Két… Ban nãy thế giới nhỏ xuất hiện dao động lạ thường nên khả năng kiểm soát của phòng làm việc với thế giới nhỏ giảm sút, việc giám sát thời gian thực cũng chịu ảnh hưởng theo… Xì xì…”
Vậy có nghĩa là liên hệ giữa phòng làm việc và thế giới trong sách bị suy yếu.
Thẩm Không cau mày, trong đầu hiện lên những đường nét mang màu sắc khác nhau trên màn hình khổng lồ đột nhiên rung rung, và tiếng còi báo động chói tai vang vọng toàn bộ không gian. Một tia dự cảm không lành đột ngột lóe lên trong lòng, đặc biệt là lúc nghĩ đến đường màu xanh tượng trưng cho tam quan của nhân vật đi thẳng xuống phía dưới, đại diện cho trạng thái tâm lý của nhân vật mục tiêu đang trượt theo hướng vô cùng cực đoan.
… Chuyện này, chắc là không liên quan đến Hàn Lệ nhỉ?
Anh càng nghĩ càng lo lắng. Đúng lúc này, âm thanh hệ thống lại vang lên bên tai, không biết dùng cách gì mà giờ âm thanh của nó ổn định hơn ban nãy nhiều, tiếng dòng điện kỳ lạ kia cũng biến mất gần hết: “Hiện đã dịch chuyển uốn nắn viên đến khu vực xung quanh nơi sản sinh dao động liên quan.”
Thẩm Không nhìn chung quanh một vòng, nhận ra hình như mình đang đứng trong một khu vườn cành lá sum sê. Các bụi cây xanh um tươi tốt được cắt sửa cẩn thận, cách sắp xếp xen kẽ rất khéo léo, không quá gần cũng không quá thưa. Ở giữa có con đường nhỏ được lát đá cuội uốn lượn về phía xa xa trong khu vườn. Bầu trời đang ở giữa khoảng hoàng hôn và đêm tối, ánh sáng mờ ảo mơ hồ bao phủ cành lá lay động trong làn gió nhẹ và rìa ngôi nhà cao to xa xa, ranh giới giữa ngày và đêm trở nên không rõ ràng. Màu xanh đậm của mực trên đỉnh đầu dần dần đậm màu và lắng đọng theo thời gian, màu sắc trở khuya, xuyên thấu qua cành lá chồng chất có thể nhìn thấy ánh đèn sáng trưng cách đó không xa.
Tiếng trò chuyện vui cười nho nhỏ và tiếng âm nhạc đứt quãng phát ra từ phía đó.
Hình như là một buổi tiệc tối.
Thẩm Không đi về hướng ấy mấy bước nhưng rồi lại đột ngột thu chân về.
Sau tai truyền đến tiếng xào xạc yếu ớt khi gió đêm lướt qua bụi cây.
Anh hơi nheo mắt lại, đôi mắt màu xám chìm trong bóng đêm nhắm chặt, cứ như là kẻ săn mồi nhạy cảm và cảnh giác đang ẩn núp giữa đêm hôm khuya khoắt vậy. Anh hơi khom lưng, thân hình bí mật giấu vào bụi cây bị bóng tối che phủ bên người, gần như hòa thành một thể với màn đêm đen.
Nửa phút sau.
Chỗ anh đứng vừa nãy xuất hiện một bóng người, tư thế di chuyển đã được huấn luyện nghiêm chỉnh gần như không phát ra chút tiếng động nào, chầm chậm lướt qua mép đường như là một cái bóng vậy. Đúng lúc này, một bóng đen khác đột ngột nhảy ra từ một trong số những bụi cây, lôi người kia vào bụi trong chớp mắt, mạnh mẽ bóp cổ họng gã một cách chính xác, sau đó tàn nhẫn đè xuống siết chặt một cái, gần như làm gã hôn mê ngay lập tức.
Thẩm Không từ từ thả tay ra, lanh lẹ vứt người kia xuống đất trong yên lặng.
Anh nhanh chóng kiểm tra trang bị trên thân thể người kia một lần, nhíu mày.
Đây là cách sắp xếp vô cùng hiệu quả: Nòng súng được bôi đen bằng loại sơn đặc biệt để phòng ngừa phản quang, báng súng được xử lý đặc biệt nên không thể để lại dấu vân tay, thậm chí loại súng cũng bị mài mòn để không bị truy xét khởi nguồn, cộng với các thao tác chiến thuật điêu luyện và giãy giụa theo bản năng khi bị đánh lén ban nãy. Kết luận rõ ràng: Đây là một tổ chức lính đánh thuê rất chuyên nghiệp, hơn nữa tuyệt đối không phải là một người tác chiến.
Thẩm Không lấy tai nghe ẩn của người kia xuống rồi nhét vào lỗ tai mình, chỉ thị bên kia được truyền đến rất rõ ràng trong dòng điện xì xì:
“Tay bắn tỉa đã vào chỗ, xác nhận mục tiêu ở tầng hai.”
Anh ngồi thẳng lên, nhìn về phía cửa sổ duy nhất sáng đèn trên tầng hai. Tuy anh không thể thấy rõ tình hình trong cửa do khoảng cách quá xa, nhưng vẫn có thể tìm thấy vị trí bắn tỉa thích hợp nhất và vị trí đảo ngược định vị qua cửa sổ — Có ít nhất hai tay bắn tỉa.
Nói chung, kiểu nhiệm vụ ám sát này hiếm khi để tay bắn tỉa nhắm thẳng vào mục tiêu cần giết. Bởi vì nếu địa điểm