Chuyên Viên Uốn Nắn Tam Quan

Cứ như là nhặt được bảo bối quý giá nhất vậy


trước sau

“… Cái gì cơ?”

Thẩm Không ngẩn người, phải mất tận nửa giây mới xử lý được thông tin mình nghe được, nguy hiểm nheo mắt lại:

“Cậu thuê những người này à?”

Hàn Lệ tập trung nhìn chăm chú vào Thẩm Không nằm phía trên, gật gật đầu, trông biểu cảm như sung sướng lắm ấy.

Thẩm Không nghĩ mãi mà không ra, nhướng mày hỏi: “… Cậu có tật xấu gì à?”

Đôi mắt đen nhánh của Hàn Lệ vẫn nhìn chằm chằm Thẩm Không nằm trên, không lệch phân nào, hình như là đang cẩn thận suy nghĩ một lúc mới nghiêm túc trả lời:

“Bệnh tương tư có tính không?”

Thẩm Không: “……”

Đúng lúc này, tiếng bước chân dày đặc trong hành lang đột nhiên im lặng lại, nghĩ bằng đầu gối cũng biết là bọn họ đã chặn đầy đủ súng ống ở cửa rồi. Vì một tiểu đội bị diệt toàn quân nên bọn họ đã cẩn thận hơn, không dám trực tiếp phá cửa vào khi chưa rõ tình hình bên trong. Loại yên tĩnh trước phong ba bão táp này chỉ là tạm thời thôi, một khi tai nghe ra lệnh lần thứ hai thì bọn họ sẽ lập tức đánh thẳng vào.

Bây giờ không phải là lúc nói chuyện phiếm.

Thẩm Không đứng dậy, duỗi tay kéo Hàn Lệ trên mặt đất lên, gấp gáp hỏi: “Chỗ này của cậu có lối đi khác có thể ra ngoài không?”

Hàn Lệ gật gật đầu, hơi khập khiễng đi về phía sau bàn.

Ngón tay ấn ấn mấy con số trên mặt két sắt, chỉ nghe “tích” một tiếng, một khối hình chìm trong vách tường bên cạnh lộ ra rõ ràng, hắn đưa tay đẩy một cái, một cánh cửa ngầm ẩn sau vách tường hiển hiện.

Âm thanh xì xì của dòng điện trong tai nghe phát ra mệnh lệnh phá cửa.

Thẩm Không rùng mình, kéo Hàn Lệ lắc mình chui vào trong không gian nhỏ hẹp tối đen sau cửa, cửa ẩn trên vách tường sau lưng bọn họ khép lại, chặn đứng tiếng ván cửa phá vụn đột ngột vang lên ở bên ngoài một cách vững vàng.

Hiển nhiên là cửa ẩn chỉ thiết kế cho một người, bây giờ bỗng chốc nhét cơ thể hai thằng đàn ông trưởng thành bình thường vào thì lập tức trở nên chật chội.

Thẩm Không chuyên chú lắng nghe động tĩnh ngoài cửa ngầm một lúc rồi thì thầm hỏi nhỏ đến mức chỉ nghe thấy hơi thở thôi:

“Cửa ngầm này thông đến đâu?”

Đối phương không trả lời ngay nên Thẩm Không nghi hoặc thoáng quay đầu nhưng chợt cảm thấy môi mình sượt qua một làn da mềm mại trong lúc lơ đãng.

Anh dừng lại.

Đến tận bây giờ Thẩm Không mới cảm thấy bọn họ sát gần nhau như thế nào trong cái không gian nhỏ hẹp này.

Ngực dán ngực, họ bị kẹt trong cái không gian kín nửa vời dựng bởi bức tường bao quanh hai bên và đỉnh đầu. Trong bóng tối họ chỉ có thể nghe thấy nhịp thở và tiếng tim đập lên xuống của nhau, thậm chí còn có thể cảm nhận được những đường nét nhấp nhô và cơ bắp gồng cứng vì căng thẳng trên cơ thể của đối phương. Nhiệt độ thân thể đột ngột tăng cao do vận động xuyên qua quần áo mỏng manh lan tràn ra ngoài, gần như là hun nóng cháy toàn bộ không gian vậy.

Thẩm Không mất tự nhiên ngả người ra sau nhưng lại bị vách tường đằng lưng ngăn trở động tác.

Cũng không phải trước đây anh chưa từng sát gần với người khác như thế trong lúc thi hành nhiệm vụ. Họ túm tụm lại với nhau trong điều kiện cực kỳ khắc nghiệt, có lẽ chỉ để tránh mất nhiệt độ cơ thể hay là giảm thiểu diện tích bại lộ nhiều nhất có thể — Nhưng anh chưa từng cảm thấy sai sai như vậy.

Khoảng cách giữa bọn họ gần quá, cũng vì vậy mà hầu như có thể cảm nhận được mỗi một động tác trên thân thể đối phương, kể cả việc Thẩm Không mất tự nhiên lùi bước.

Hàn Lệ bất chợt sáp lại.

Đôi môi lạnh lẽo khô ráo mang theo hơi thở nóng rực dán sát vào Thẩm Không, adrenalin và hormone nam đột ngột tăng cao làm hai người trở nên hung hăng ngang nhau. Thẩm Không giơ tay bóp cổ Hàn Lệ, cưỡng chế kéo giãn khoảng cách giữa hắn và mình, nghiến răng nghiến lợi thì thầm bên tai hắn: “Đừng điên.”

Hàn Lệ phì cười, ngoan ngoãn ngửa đầu dựa vào vách tường sau lưng, thấp giọng nói:

“Bảy năm.”

Thẩm Không ngẩn người, lập tức nhận ra hàm ý trong lời Hàn Lệ.

Giọng nói Hàn Lệ vô cùng bình tĩnh, chẳng có cảm xúc mấy: “Yêu cầu của anh, tôi làm được rồi, nhưng anh chưa từng xuất hiện.”

Nhất thời Thẩm Không không biết nên trả lời như thế nào.

Cái cổ mềm mại của Hàn Lệ dán sát vào lòng bàn tay Thẩm Không. Anh có thể cảm nhận được yết hầu chuyển động lên xuống và dây thanh quản rung rung khi Hàn Lệ, thậm chí còn có thể cảm nhận được tần suất mạch đập và âm thanh máu tươi phun trào yếu ớt dưới làn da. Tất cả những chi tiết nhỏ đó đều bị phóng đại trong không gian tối mịt chật hẹp, truyền đến đầu ngón tay Thẩm Không rất rõ ràng. Mong manh, tươi tắn và tràn đầy sức sống như vậy.

Dưới ánh sáng yếu mờ, Thẩm Không có thể nhìn thấy đôi mắt lóe sáng trong bóng tối của đối phương, cần cổ dưới tay lại rung động lần thứ hai. Nhất thời Thẩm Không không biết là lỗ tai mình đang nghe hay là âm thanh đang lan truyền qua thân thể dán sát vào nhau của họ:

“Có lẽ anh không biết, trước khi gặp anh rất lâu, tôi có một giấc mơ rất chân thực. Thế giới trong mơ và hiện thực giống hệt nhau, thứ khác biệt duy nhất là… không có anh. Sau khi so sánh cảnh mơ và hiện thực, tôi phát hiện, lần nào anh cũng xuất hiện vào thời khắc cuộc đời tôi rẽ ngang — Thậm chí tôi còn không kiểm soát được mà ảo tưởng, hay là anh chỉ đến vì tôi thôi.”

Hàn Lệ giơ tay nắm chặt cổ tay Thẩm Không, lòng bàn tay lạnh lẽo nhẹ nhàng lần tìm mu bàn tay anh, ngón tay, đầu ngón tay, giọng nói trầm thấp gần như là triền miên:

“Anh xem, tôi đoán đúng rồi, anh thật sự là vì tôi mà xuất hiện.”

Thẩm Không trở tay bắt được ngón tay đang làm loạn của Hàn Lệ:

“Vậy bây giờ cậu đã nhìn thấy tôi rồi, hủy nhiệm vụ đi.”

Hàn Lệ cười: “Nếu chính tôi có thể mở ra bàn cờ thì nó phải là thế cờ chết. Tiền đã được trả bằng tài khoản nước ngoài giấu tên, không thể hủy được. Tổ chức này có tỷ lệ hoàn thành quốc tế là 100%, không chết không dừng.”

Thẩm Không: “…..”

Anh im lặng nửa ngày mới khó tin mở miệng hỏi:

“Nếu tôi không xuất hiện thì sao?”

Hàn Lệ đan chặt tay Thẩm Không, liên kết mười ngón với anh, vẫn hời hợt nói: “Vậy thì tôi sẽ thua cuộc.”

Hắn dừng một chút rồi lại cất lời tiếp: “Nhưng mà chẳng sao cả, tôi đã đi làm công chứng cho di chúc mấy năm trước rồi, cũng sắp xếp xong cách phân chia quyền nắm cổ phần và sản nghiệp có liên quan rồi. Sau khi tôi chết tất cả tài sản sẽ dùng để thành lập quỹ từ thiện — Anh xem, cho dù tôi có chết thì tôi vẫn làm việc tốt đấy.”

m cuối của Hàn Lệ nâng lên như

là đang tranh công vậy.

Thẩm Không không biết cảm xúc trong lòng mình bây giờ là gì.

Loại cảm giác kỳ lạ bị ngó lơ lúc nhìn thấy tấm biểu đồ trong trụ sở phòng làm việc trước đó lại nổi lên mặt nước.

Phảng phất có một con dao sắc bén cạy trái tim anh ra rồi đổ thứ gì đó có tính ăn mòn mạnh vào vậy, quá trình hòa tan nóng cháy và đau đớn lắm — Thẩm Không muốn nổi giận, muốn bẻ gãy xương hắn, xé toạc thịt hắn, để hắn cùng chảy máu và đau đớn giống mình. Nhưng mặt khác, một cảm xúc lạ thường mạnh mẽ ghìm hành động của anh lại, giật anh từ ranh giới bạo ngược về.

Thẩm Không nghiến răng, đè nén cảm xúc đáng sợ đang lăn lộn trong lòng mình xuống.

Bây giờ không phải là lúc lôi chuyện cũ ra.

Anh hất tay Hàn Lệ ra rồi bắt đầu tập trung tự hỏi xem bây giờ có thể dùng được đối sách gì.

Tuy âm thanh ngoài cửa ngầm đã biến mất nhưng hiển nhiên là bên trong không có lối ra thứ hai. Nếu là tổ chức chuyên nghiệp thì chắc chắn bọn họ sẽ để lại người trông coi ở cửa ra vào, hơn nữa ngoài tòa nhà còn ít nhất hai tay bắn tỉa trở lên đang tập kích, tình trạng của hai người bây giờ thật sự khá là lúng túng. Thẩm Không nhíu mày, mở miệng hỏi: “Tay chân của cậu đâu? Có thể liên lạc không?”

Hàn Lệ rũ mắt nhìn lướt qua bàn tay Thẩm Không đã tách ra:

“Đã giải tán vào bảy năm trước rồi, tuy trụ cột vẫn còn giữ, nhưng…”

Hàn Lệ dừng một chút rồi nhẹ nhàng nói tiếp: “Nhưng điện thoại riêng của tôi bị định vị nghe lén nên ban nãy tôi bỏ trên bàn làm việc rồi, không mang theo.”

Trong lòng Thẩm Không đột nhiên có dự cảm không lành: “Sao điện thoại riêng của cậu bị phá chứ? Cậu làm công tác bảo vệ kiểu gì thế??”

Một giây sau, suy đoán của anh lạp tức ứng nghiệm — “Tôi tiết lộ ra ngoài.”

Thẩm Không: “…..”

Đúng là người này không chừa chút đường lui nào cho mình.

Thẩm Không hít sâu một hơi, đưa mắt nhìn về phía con đường kéo dài trong bóng tối, nhíu mày: “Đây là đâu? Thông ra chỗ nào?”

“Vườn hoa.”

“Còn ai biết con đường này không?”

Hàn Lệ lắc đầu, trong không gian chật hẹp như vậy, thậm chí Thẩm Không còn cảm thấy ngưa ngứa khi sợi tóc của hắn sượt qua cằm mình: “Con đường này được thiết kế và xây dựng bí mật nên dù có tìm trên bản vẽ cũng không thể tìm thấy.”

Tuy cái cửa này vẫn không rời khỏi phạm vi nguy hiểm nhưng ít nhất là không có tay bắn tỉa và tiểu đội ngồi chồm hổm canh gác, hơn nữa bây giờ đối phương chưa phát hiện ra bộ đàm của mình mới bị trộm nên tỷ lệ thành công là rất lớn.

— Vào giờ phút này thì không thể yêu cầu gì nhiều.

Thẩm Không gật đầu, tóm tắt đơn giản rõ ràng:

“Theo sát.”

Nói đến đó, anh linh hoạt nghiêng người dịch ra ngoài Hàn Lệ rồi tiến vào lối đi tối đen nhỏ hẹp.

Hàn Lệ nhìn chằm chằm bóng lưng gần như hòa thành một thể với màn đêm của Thẩm Không, đôi mắt đen nhánh nheo lại, tính xâm lược và dục vọng chiếm hữu cố sức áp chế ban nãy lập tức phủ kín, tràn cả ra ngoài, cứ như là làn sóng nguy hiểm cuộn trào trong vùng biển đen kịt vậy. Hắn chớp mắt mấy cái, đè nén cảm xúc thâm trầm nơi đáy mắt xuống rồi cùng Thẩm Không đi về phía trước.

Khoảng mười mấy phút sau, đường cái đến khúc cuối.

Vườn hoa im ắng, gió đêm thổi lất phất qua cây cỏ phát ra tiếng xào xạc nhỏ bé cỏ. Lệnh tìm kiếm trong tai nghe không hề gián đoạn, hình như vẫn đang tìm kiếm tung tích của Hàn Lệ. Thẩm Không thận trọng trinh sát thử, biểu cảm trên mặt nghiêm trọng hơn hẳn.

Trông thì sóng yên biển lặng thế thôi chứ mấy lối ra và đường chính đều có người đi tuần tra hết.

Hình như giám sát đã bị cắt đứt từ sớm, khu vực này gần như thành môi trường thích hợp nhất để các nhân tố không ổn định sinh sôi nảy nở rồi.

Thẩm Không quan sát kết cấu vườn hoa một lát rồi quay đầu dặn dò Hàn Lệ tạm thời ở đây chờ anh chút. Hàn Lệ chưa kịp cất lời ngăn cản anh đã biến mất trong cành lá sum sê như là cá bơi trong nước. Cơ thể hành động linh hoạt xảo diệu gần như không phát ra tí âm thanh gì.

Sắc mặt Hàn Lệ trầm như nước, chậm rãi rút cái tay chưng hửng giữa không trung về.

Ba phút sau.

Tiếng chuông báo cháy chói tai vang dội cả tòa nhà, tiệc rượu ăn uống linh đình trong sảnh lớn bị đảo loạn ngay lập tức. Đám đông hoảng loạn và người hầu vội vã lao ra ngoài, đám người tuôn trào ra ngoài làm tan biến sự im lặng và bí mật trong khu vườn. Thành viên của tầng lớp thượng lưu bắt đầu hoảng sợ dồn dập hỏi thăm xem có chuyện gì đã xảy ra, có phải là cháy nhà không, tài xế đợi lệnh trên đường phố đồng loạt lái xe đến cửa.

Gây náo loạn là cách giấu mình dễ dàng nhất.

Hàn Lệ lẳng lặng chờ đợi.

Đột nhiên, bụi cây trước mắt hơi vang động, người đàn ông cao to khéo léo nhảy ra khỏi bụi cây hoa lá cành đang quấn quýt vào nhau. Không khí thoang thoảng hơi thở sắt thép và máu tươi giao hòa với khói thuốc súng. Gương mặt sắc bén trông có vẻ hờ hững và xa lánh dưới ánh trăng, thoáng như một loại vũ khí lạnh chết người và nguy hiểm nào đó, nhưng anh lại đưa tay ra:

“Đi.”

Hệt như bị đầu độc, Hàn Lệ hoảng hốt trong chốc lát rồi giơ tay lên nắm lấy bàn tay giữa không trung.

Cứ như là nhặt được bảo bối quý giá nhất vậy.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện