Lần thứ hai Thẩm Không nhìn thấy Bùi Tu Nhiên là ở biệt thự của Hàn Lệ.
Lúc đó anh đang lau khô nước trên đầu, thong thả lắc lư xuống tầng một, vừa hay đối mặt với ánh mắt của Bùi Tu Nhiên đang ngồi trên ghế uống trà.
Mắt Bùi Tu Nhiên bừng sáng.
Y để trà ngon Từ Bá “làm” xuống rồi vọt lên mấy bước dài, may mà Thẩm Không nhanh tay lẹ mắt lùi lại hai bước, không thì sợ là Bùi Tu Nhiên đã đụng vào mũi anh luôn rồi.
“Anh có muốn đóng phim không?” – Giọng nói ẩn chứa sự phấn khích của Bùi Tu Nhiên phát ra rất gần anh, gương mặt cực kỳ nhã nhặn của y hơi đỏ lên, hai mắt lấp lánh ánh sáng vui mừng và tập trung đang nhìn chăm chú vào Thẩm Không, làm anh tê hết cả da đầu.
“Chỗ tôi vừa hay có một bộ phim rất hợp với anh, đã trì hoãn mất năm, sáu năm rồi, chỉ cần anh đồng ý diễn thì cả tiền công lẫn lợi ích công ty sẽ cho hết…”
Bùi Tu Nhiên bắt đầu nói hay như hát, nói không ngừng nghỉ, như súng bắn liên thanh.
Thẩm Không nghe mà huyệt thái dương cứ nhảy lên thình thịch.
“Khoan đã — “
Anh giơ hai ngón tay lên, oán hận đẩy đầu vai Bùi Tu Nhiên ra, kéo dài khoảng cách giữa hai người: “Cậu nói cái gì?”
Mười phút sau.
Hàn Lệ vội vã trở về, vừa vào cửa đã thấy Bùi Tu Nhiên và Thẩm Không đang ngồi trên ghế sopha tầng một, ôn hòa tao nhã thưởng thức nước trà, hình như còn đang nói chuyện gì ấy.
Thẩm Không thấy hắn đi vào bèn cười như không cười liếc mắt sang một chút:
“Bạn hiền, em đến rồi.”
Chẳng hiểu sao Hàn Lệ lại hơi chột dạ.
Hắn giả vờ trấn định sửa sang lại cà vạt của mình, sải bước dài đi vào.
Bùi Tu Nhiên gần như là qua loa quay đầu liếc mắt nhìn Hàn Lệ một cái, gật gật đầu thay cho chào hỏi rồi lại xoay sang nhìn Thẩm Không với ánh mắt cuồng nhiệt, chăm chỉ bắt đầu thuyết phục anh làm nghề diễn viên tiếp mà không hề ngừng nghỉ.
Hàn Lệ đứng trước mặt anh, đôi mắt âm lệ đen nhánh rũ xuống, khẽ hắng giọng:
“Khụ. “
Bùi Tu Nhiên đột ngột dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn Hàn Lệ, hình như bây giờ y mới nhận ra sự tồn tại của hắn nên mới hưng phấn đứng dậy: “Anh Hàn anh về rồi! Anh mau giúp tôi khuyên nhủ bạn anh đi chắc là bạn anh nhỉ? Cái mầm tốt như vậy mà không vào showbiz thì tiếc lắm…”
Y còn chưa nói hết thì đã bị Hàn Lệ ngắt lời, hắn cải chính:
“Đây là người yêu tôi.”
Bùi Tu Nhiên ngu người tại chỗ trong phút chốc, hình như nghe không hiểu ý của hắn, mãi mà không tỉnh táo được. Y bình tĩnh liếc nhìn Hàn Lệ rồi chầm chậm quay đầu nhìn Thẩm Không bình chân như vại trên sô pha một chút — Thậm chí đối phương còn bình tĩnh mỉm cười cứ như là chuyện chả liên quan gì đến mình ấy.
“… A?”
Hàn Lệ kiên nhẫn lặp lại: “Đây là người yêu tôi.”
Bùi Tu Nhiên hệt như bị đứt dây thần kinh vậy, y nhìn Thẩm Không rồi nhìn Hàn Lệ, mặt mày vô cảm, mắt mũi kinh dị:
“Nhưng… nhưng không phải anh còn muốn tìm…”
Y nói được một nửa thì im bặt, hình như nhận ra là mình đã nói điều không nên nói, cẩn thận liếc Thẩm Không một tí, chỉ lo anh sẽ hiểu lầm cái gì vì lời mình nói.
Thẩm Không vẫn tỉnh bơ nhấp một hớp nước trà trong chén.
Hàn Lệ rất thích thú, hình như hắn cảm thấy dáng vẻ Bùi Tu Nhiên trước mắt quá thú vị nên mãi đến tận khi Thẩm Không liếc qua không mặn không nhạt mới chịu thu thái độ ban nãy của mình, giải thích:
“Đúng — Hơn nữa tôi tìm được rồi.”
Cuối cùng Bùi Tu Nhiên cũng tỉnh ngộ.
Thì ra đây chính là người Hàn Lệ tìm kiếm bao nhiêu năm!
Y quay đầu liếc nhìn Thẩm Không với sự tiếc nuối tột độ, thở dài rồi chán nản ngồi phịch xuống ghế sô pha đằng sau.
Bùi Tu Nhiên biết mưu đồ mình tính toán lần này bị hủy mất rồi.
Thứ nhất, nếu là một cặp với Hàn Lệ thì chắc chắn là không thiếu tiền, thứ hai, đây chính là chủ nhân trái tim tổng giám đốc Hàn tận mấy thập niên đó. Dựa theo tính nết vị này á, có thể thả ra cho đóng phim với mình mới là lạ.
Bùi Tu Nhiên len lén đánh giá Thẩm Không, ánh mắt rơi từ mái tóc còn ướt đến áo phông đang mặc, lớn tiếng thở dài tập 2.
Hàn Lệ giữ mình trong sạch quá lâu nên ban nãy mình vào cửa không để ý đến quần áo ở nhà đơn giản của đối phương luôn.
Dựa theo cái tính “trừng mắt tất báo” của Hàn Lệ thì y gần như có thể tưởng tượng được mấy tháng bị ngáng chân sau này rồi.
Tâm trạng Bùi Tu Nhiên lập tức tụt dốc uống trong nháy mắt, thậm chí còn quên mất lí do tại sao mình đi tìm Hàn Lệ, nói chuyện với nhau vài câu đơn giản rồi hồn bay phách lạc rời đi luôn.
Trong phòng chỉ còn lại hai người Hàn Lệ và Thẩm Không.
Hàn Lệ đưa tay nhặt cái khăn lông bên hông phủ lên đầu Thẩm Không, nhẹ nhàng lau tóc ướt giúp anh.
Thẩm Không dựa đầu vào sô pha đằng sau, nhắm hai mắt lại.
Hàn Lệ rũ mắt, biểu cảm thoáng dịu đi, dùng ánh mắt cẩn thận miêu tả ngũ quan anh, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua lông mày anh, mơn trớn cái vết sẹo nhỏ sắp mất tăm mất tích.
Thẩm Không mở hai mắt ra, nhìn hắn từ dưới lên lên trên.
Hàn Lệ hơi mất tập trung.
Đôi mắt kia rất sắc rất sâu, cho dù có nhìn thêm bao nhiêu lần thì hắn vẫn ảo tưởng là mình có thể chết chìm ở trong đó luôn.
Hắn mở miệng đánh vỡ sự im lặng, giọng nói trầm thấp, nhẹ nhàng và từ tốn: “Vậy anh có muốn đi không?”
Thẩm Không nở nụ cười trầm thấp, giơ tay kéo cà vạt Hàn Lệ xuống dưới. Hàn Lệ cũng thuận thế cúi người xuống luôn, trao đổi một nụ hôn nhẹ với anh.
Giọng anh hơi khàn khàn: “Đây là lí do em dẫn y đến à?”
Đôi mắt Hàn Lệ lóe sáng, dời tầm mắt đi.
Cảm giác chột dạ lúc vừa vào cửa ban nãy lại xuất hiện.
Hắn chưa từng cho ai biết về sự tồn tại của Thẩm Không. Thứ nhất, thật sự là quá huyền huyễn, trong mười mấy năm nay, ngay cả hắn cũng từng hoài nghi sự tồn tại của đối phương chỉ là ảo giác của mình. Thứ hai, hắn không muốn. Tiên Hiệp Hay
Hắn đã đặt Thẩm Không lên phần thịt mềm mại trong trái tim cứng rắn hờ hững của mình để cẩn thận bảo vệ anh từng tí từng tí từ lâu rồi, hệt như một đứa bé trẻ con ích kỷ đang âu yếm bảo bối, không muốn bị những người khác nhòm ngó cũng không muốn những người khác nhìn thấy nó.
Vậy nên bấy lâu nay hắn luôn cẩn thận bảo vệ bí mật này, điểm yếu này, không dám để cho bất kỳ ai biết. Ngay cả người có tâm tư nhạy cảm nhất là Bùi Tu Nhiên cũng chỉ mơ hồ biết là hắn đang tốn công tìm kiếm một huyễn ảnh không có thực thể.
Mãi cho đến tận khi Thẩm Không trở về lần này.
Anh đã nói là sẽ