Thẩm Không nhanh chóng gặp mặt tay chân kiêm bạn bè của Hàn Lệ.
Bọn họ đã biết vị thủ trưởng mặt lạnh sấm rền gió cuốn của mình có người trong lòng từ sớm rồi.
Lâm Tử Dũ tưởng là Trình Thần.
Trong tưởng tượng của cậu ta thì đây là một câu chuyện thanh xuân vườn trường vật đổi sao dời cảnh còn người mất, hai thiếu niên ngông cuồng yêu thương nhau nhưng lại bị vận mệnh ngăn cách thành người trời Nam kẻ đất Bắc.
Triệu Quân tưởng là Mạnh Minh Hiên.
Trong tưởng tượng của cậu ta thì đây là một câu chuyện máu chó ngược tâm của giám đốc bá đạo cưỡng ép chiếm đoạt ngôi sao trẻ tuyến mười tám, yêu nhau nhưng lại không thể đến được với nhau vì ngăn cách thân phận và địa vị.
Thật ra ở một mức độ nào đó thì hai người đều không đoán sai.
Nói chung là khi biết cuối cùng Hàn Lệ cũng tìm được tình yêu đích thực của đời mình, hai người đều rất vui mừng.
Lần này, rốt cuộc trí tưởng tượng của bọn họ cũng không hẹn mà hợp.
Đây là một câu chuyện mang vẻ đẹp chữa lành về một đóa hoa sen trắng ngây thơ trong sáng đáng yêu chữa trị cho người nắm quyền nhà họ Hàn cố chấp âm lệ vì bị tổn thương trong tình cảm.
Vậy nên lúc Thẩm Không đẩy cửa vào thì bọn họ phải trợn tròn cả mắt.
Người đàn ông trước mặt cao gần một mét chín, vai rộng eo nhỏ chân dài, ống tay áo xắn lên lộ ra cánh tay khỏe mạnh đẹp đẽ với những đường nét mềm mại, phía trên in những vết sẹo nông sâu đủ cả, mũi cao mắt sâu, đường nét lạnh lẽo cứng rắn sắc bén, đôi mắt lạnh lùng nghiêm nghị hệt như lưỡi dao, cứ như là chỉ liếc qua thôi cũng có thể cảm nhận được sự mát mẻ khi ánh mắt cắt vào da thịt ấy.
Anh nheo mắt lại nở nụ cười lười biếng, giọng nói trầm thấp và từ tính: “Xin chào. “
Triệu Quân và Lâm Tử Dũ im lặng một lúc lâu.
Mãi đến tận khi Hàn Lệ theo sau Thẩm Không đi vào, liếc mắt đưa dao với họ thì Triệu Quân và Lâm Tử Dũ mới tìm được biểu cảm của mình, gượng gạo giật khóe miệng ra rồi lắp ba lắp bắp trả lời:
“Anh, chào anh chào anh.”
Hàn Lệ hài lòng thu tầm mắt lại.
Hình như Thẩm Không nhớ ra cái gì đó đó nên nghiêng đầu sang bên cạnh thì thầm to nhỏ với Hàn Lệ. Hàn Lệ nở nụ cười, ánh sáng dịu dàng nội liễm dưới đáy mắt kia là quang cảnh mà Triệu Quân và Lâm Tử Dũ chưa bao giờ thấy, cho đến tận khi hai người đến gần thì họ mới nghe rõ tiếng hai người nói chuyện.
“… Em muốn ăn thì được nhưng đừng xuống bếp.”
“Tại sao?”
“Tôi sợ em sẽ làm nổ tung căn bếp trong biệt thự này.”
“Vậy gọi đồ ăn nhé?”
“Từ Bá sẽ mắng người. “
Bọn họ nói chuyện rất ngắn gọn, đến lúc đứng trước mặt hai người mới dừng lại, nhưng sự thân mật và dịu dàng trong giọng nói lại làm mắt Triệu Quân và Lâm Tử Dũ suýt lọt tròng luôn. Có chết họ cũng không ngờ kiểu nói chuyện việc nhà ấm áp như vậy sẽ phát ra từ miệng ông chủ hung tàn lạnh lùng, thủ đoạn cao minh của mình.
Bọn họ trợn mắt há hốc mồm nhìn chằm chằn hình ảnh trước mắt, gần như nghi ngờ là mình đã xuyên qua thế giới song song rồi ý.
Mãi đến tận lúc Hàn Lệ lạnh lùng liếc bọn họ một cái thì hai người mới hoàn hồn lại.
Thẩm Không kiên nhẫn hỏi lại lần hai: “Vậy thẻ căn cước của tôi đâu?”
Lâm Tử Dũ hơi “lửng lơ tận đẩu tận đâu” gật gật, quay đầu chỉ vào túi giấy trên mặt bàn.
Trước đây bọn cũng chỉ nghe nói là Hàn Lệ chết mê chết mệt một người đàn ông xa lạ thôi, nhưng vì Hàn Lệ bảo vệ anh ta quá tốt, hơn nữa còn xây dựng ảnh hưởng quá nặng nên chẳng ai dám hỏi han gì. Mãi đến lần này họ nghe nói phải đưa chứng minh thư được bổ sung đầy đủ của người yêu Hàn Lệ đến phòng làm việc hắn mới hóng hớt chạy vội sang, muốn ngó xem mặt mũi vị này trông như thế nào.
Kết quả là túi giấy còn chưa kịp đưa đến thì chính chủ đã tới trước mắt rồi.
Thẩm Không mở túi giấy ra, tùy tiện lật xem đôi chút rồi đưa cho Hàn Lệ luôn. Hàn Lệ cũng cầm giúp mà chả oán thán câu gì, biểu cảm rất tự nhiên bình tĩnh.
Cằm Triệu Quân và Lâm Tử Dũ lại rớt xuống lần nữa.
Hai người tự nhiên hàn huyên tiếp:
“Thế anh muốn đi đâu?”
“Vòng quanh cả Châu u lẫn Châu Phi đi.”
“Được.”
“Còn em thì sao? Vì là gợi ý của em nên em có muốn đi đâu không?”
“Thật ra em…”
Lâm Tử Dũ nghe thấy sai sai sao sao bèn hoảng sợ nhìn về phía Hàn Lệ: “Anh Hàn? Anh sắp đi nước ngoài à?”
Khoảng thời gian trước cậu ta suýt nữa bị công việc Hàn Lệ đột ngột đập vào ép cho nát bét luôn, gần như làm cậu ta phải nghi ngờ mình đã đắc tội sếp chỗ nào rồi ý chứ, cứ tưởng là mình sắp được giải phóng, ai ngờ —
Kỳ