Chuyến Xe Bus Số 14

Cương Thi


trước sau



Tôi chờ đợi một lúc lâu vẫn không thấy Tô Trinh xuất hiện, lúc này đứng ở ngoài cửa không khỏi lo lắng vạn phần.Đại khái qua khoảng mười phút, tôi cũng đã đợi không kịp.

Ngay lúc này tôi cũng đi vào trong hẻm nhỏ lấy, ra chủy thủ, trêи cánh tay của mình hung hăng rạch một đao, bởi vì vết thương của tôi khép lại rất nhanh nên sau khi rạch một vết thương, tôi nhanh chóng cất chuỷ thủ rồi chạy một đường đến phòng khám Vương Quế Trân.Đẩy cửa kính phòng khám bệnh ra, câu nói đầu tiên của tôi là: Ai là bác sĩ ở đây?Trong phòng thật ra chỉ có một người phụ nữ khoảng 40 tuổi, tóc ngắn, xem ra rất hiền từ.


Bà ta đang vùi đầu viết gì đó, sau khi nhìn thấy tôi liền lập tức thả bút xuống, chạy một mạch về chỗ tôi.Bà ta lật cánh tay tôi qua lại liếc mắt nhìn, nói: Tiểu tử này, vết thương của ngươi sâu đấy, hở cả xương luôn.Tôi nói: Đi đi! Mau cho tôi ít thuốc tê a, đau chết tôi.Nữ nhân này chắc đúng là Vương Quế Trân rồi, nàng mang theo tôi đi đến phía sau vải mành, Cát Ngọc đã nói phía sau có mùi máu tanh rất nồngĐã đến phía sau tấm vải mành, vừa nhìn thì mới thấy nơi này chỉ là phòng phẫu thuật đơn giản thôi, sau khi Vương Quế Trân tiêm thuốc mê cho tôi, tôi chỉ mơ hồ cảm thấy đại não bắt đầu mê mang.Không đúng!Bà ta rõ ràng là đã tiêm thuốc gây tê cho tôi, nhưng mí mắt của tôi lại vô cùng hỗn loạn, trở nên rất nặng.

Lúc này tôi rất buồn ngủ, hoá ra phòng khám này quả nhiên không bình thường.

Tôi tương kế tựu kế trực tiếp nằm ngủ trêи bàn mổ luônTôi híp mắt lại tạo thành cái khe hở, sau khi thấy tôi ngủ say rồi thì khuôn mặt Vương Quế Trân hoảng sợ quay về phía sau vải mành, vỗ vỗ Tiểu Hắc trong cửa, hoảng sợ nói: Ngươi… Ngươi có thể đi ra…Tôi cả kinh, nghĩ thầm Vương Quế Trân đang gọi ai đi ra vậy?Cọt kẹt một tiếng, cửa phòng mở ra, trong phòng từ từ truyền đến tiếng bước chân vô cùng nặng nề, giống như đại hán to lớn mấy trăm cân đang bước đi vậy, bước đi cứ phải gọi là trời rung đất chuyển.Bởi vì tôi đang giả vờ ngủ, mặt mũi hướng lên trêи nên coi như không thấy gì, cũng không nhìn thấy ai đi từ trong phòng ra, chờ đến khi tiếng bước chân càng gần thì tôi híp mắt lại.Đập vào mắt của tôi là một người, doạ cho tôi tim nhảy rầm rầm.

Suýt chút nữa liền kêu thành tiếng!Người này trêи mặt không có da thịt, con ngươi lồi ra, cả người quần áo rách rách rưới rưới, cái này… Đây không phải cương thi à!Cỗ cương thi này bây giờ đang nằm sấp xuống, nắm lấy vết thương trêи cánh tay của tôi định cắn, hình như là định hút máuTôi biết chắc là nó sẽ không đi, nhưng mà tôi không thể để cho hắn hút máu của tôi không công đượcVào lúc tôi chuẩn bị giãy dụa mở mắt ra thì vết thương đã bắt đầu khép lại, cương thi này sững sờ, liếc mắt nhìn Vương Quế Trân.Đừng nói cương thi này không nghĩ được mà cả Vương Quế Trân cũng hoàn toàn không hiểu nốt, lúc này nhìn chằm chằm vào vết thương bên trêи tay tôi choáng váng.Cương thi giận dữ, căn bản không suy nghĩ nhiều cứ thế trực tiếp nằm sấp đối mặt với cổ của tôi ngoác mồm định cắn, nhìn thấy nó ngoác to miệng đầy răng nanh đen xì, còn chưa cắn cổ tôi, nhưng tôi vẫn cảm nhận được một trận âm phong (gió lạnh) kéo đến.Tất nhiên là tôi sẽ không để nó cắn rồi, ngay khi nó sắp nằm nhoài trêи cổ tôi thì tôi lệch đầu đi, sau đó duỗi tay đè chặt đầu hắn, phịch một tiếng nặng nề dập đầu ở trêи bàn mổ.Mặc dù tôi làm như vậy, nhưng tôi vẫn cảm giác sức lực của mình vô cùng nhỏ bé, cả người đều tê dại không ngớt.

Vừa nãy Vương Quế Trân tiêm thuốc tê cho tôi tuyệt đối không phải thuốc tê thông thường!A! Vương Quế Trân sợ hết hồn, quay đầu chạy ra ngoài vải mành, cương thi thông minh giống như IQ không cao lắm, lúc này tung ra một chưởng đè tôi lại, lần thứ hai cúi người chuẩn bị lấy hết nội tạng của tôi.Tôi giẫy giụa, chen chân đạp vào cương thi nhưng hai cánh tay của hắn tuy khô héo mục nát nhưng lại giống như có như kìm sắt, chớp mắt đã đem tôi đặt trêи bàn mổ, chỉ chút nữa là áp tới lần thứ hai.Hơn nữa vị trí hắn cắn lần này là vị trí tim của tôi.Răng rắc!Cương thi vốn là một thân đầy võ, tôi lại bị tiêm thuốc không tê vào người, thành ra bây giờ tôi cũng không dùng được sức mạnh gì cả, chỉ có thể trừng mắt nhìn hắn chuẩn bị cắn tôi.Cương thi này mau lẹ như gió, cắn một cái đã bay luôn da thịt chỗ trái tim, hắn nhìn thấy vết thương trêи tay của tôi mau khép lại như thế liền biết tôi không giống người bình thường, trái tim cũng là hàng cực phẩmCắn rách da thịt chỗ trái tim tôi, hai tay hắn cắm vào trong vết thương trực tiếp đưa tay móc ra trái tim của tôi, tôi cũng là lần đầu tiên nhìn thấy hình dáng trái tim của chính mình, lúc này nhìn lại không khỏi kinh hãi!Thì ra tâm ma là một ngọn lửa màu đen!Lúc này hai tay cương thi cầm ngọn lửa màu đen lên nhất thời bị choáng, hắn không biết cái này không thể ăn, vẫn chưa hiểu đây là vật gì, chỉ sững lại một lát, hai tay cương thi bị tâm ma nhóm thành lửa!Cũng không coi

như là nhen lửa nhưng tuyệt đối được gọi là đốt cháy khét, cương thi bị đau nhức liền buông lỏng hai tay ra, trái tim ma rơi xuống đất, trong nháy mắt đã không thấy đâu nữa.Tôi vẫn cảm giác được nhịp đập của tim mình, cương thi cắn răng, đau đớn trêи tay chuyển thành phẫn nộ, giờ khắc này hướng về tim tôi lao tới.Tôi không biết mình có còn trái tim không nữa, nếu có thì cũng chỉ còn lại bất tử chi tâm (trái tim bất tử, cái miếng thịt lão tổ cho A Bố ăn) lão tổ cho tôi thôi.Lần đầu tiên tôi sinh ra tức giận, tôi có thể chết nhưng tâm ma lão tổ để lại cho tôi nhất định không thể để người khác cướp đi!Đột nhiên tôi quát lên một tiếng: Ai dám chọc ta!Nhất thời tôi ngồi bật dậy, một phát bắt được cánh tay cương thi, gần như trong chốc lát mãnh liệt kéo ra, xé đứt cánh tay phải của hắn.


Sau đó bay người lên lộn một vòng 360 độ trực tiếp lôi đầu cương thi từ trong lồng ngực ra!Rầm một tiếng.Tôi buông lỏng tay phải ra, trong lòng bàn tay là cái đầu của cương thi kia, biểu hiện vẫn còn thống khổ vạn phần.

Lúc này đầu lâu rơi xuống đất, không động đậy nữa.Mà thân thể cương thi cũng ở sau người tôi ầm ầm sụp đổ.Tôi kinh ngạc nhìn hai tay của mình, vui vẻ nói: Lão tổ! Sư phụ! Là ngài! Tôi biết chắc chắn là ngài! Ngài đang ở đâu!Tôi kϊƈɦ động đến muốn khóc luôn, vừa nãy câu quát ầm kia, ai dám chọc ta! cũng không phải tự tôi nói, hơn lúc câu này từ trong miệng tôi phát ra âm thanh hoàn toàn không phải của tôi mà là của lão tổ!Âm thanh này tôi đã quá quen thuộc, chắc chắn là âm thanh của lão tổ.

Một điều nữa là sau khi nói ra câu này tôi liền cảm thấy người tràn đầy sức mạnh, vừa nãy một ít chiêu thức trâu bò kia tuyệt đối không phải là của tôi, kể cả bộ đội đặc chủng như chú trung niên cũng không thể đánh ra một chiêu trôi chảy như nước thế kia đượcVì thế nên đây tuyệt đối là lão tổ bám vào tôi!Chẳng lẽ, hồn phách của lão tổ ở trêи người tôi, trong bóng tối âm thầm bảo vệ tôi?Hốc mắt của tôi ẩm ướt, lão tổ khi còn sống luôn luôn bảo vệ tôi, đến lúc chết còn không chịu dùng hết thực lực.

Lúc rời khỏi phòng khám của Vương Quế Trân, tâm trạng của tôi đã ổn hơn rất nhiềuSau khi bình phục tâm trạng, một cái suy đoán lớn xuất hiện trong lòng tôiLão tổ vẫn chưa chết!Hay là lão tổ hoá đá là do hắn cố ý.

Nghĩa là cố ý hoá đá cho tôi xem, làm cho tôi tin tưởng triệt để là lão tổ chết rồi, sau đó chính tôi có thể thoải mái tay chân đi làm bất cứ chuyện gì, dẫn ra bất kỳ kẻ địch sau lưng gì gì đó.


Mà lão tổ có thể ở sau lưng tôi một chưởng đánh tan!Cho nên tôi nghĩ như vậy cũng là vì đã cùng nhau đi tới bây giờ rồi, tôi đã gặp qua rất nhiều, rất nhiều cạm bẫy cùng quỷ kế, tôi đã nhìn quen những sự việc bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chực sẵn rồi, vì lẽ đó nên tôi cảm thấy lão tổ vẫn chưa chết!Mấu chốt nhất chính là Ma Anh Sa cũng chưa chết hoàn toàn, hay là lão tổ biến thành trạng thái hoá đá để cố ý cho Ma Anh Sa nhìn, hắn chính là muốn lấy biện pháp như thế để dụ Ma Anh Sa ra!Tôi tự nói với mình: Lão tổ không có chết! Tôi tin chắc hắn không có chết!Lúc trở lại bệnh viện, trêи mặt tôi đều mang theo nụ cười hưng phấn, lúc nằm ở trêи giường bệnh tôi vẫn cứ một mực cười tươi, Cát Ngọc thấy vậy liền bối rối hỏi tôi: A Bố, anh làm sao vậy?Khóe miệng tôi vẫn cứ mang theo ý cười nói: Không có chuyện gì.“Anh đi đến sốn76 phố Vĩnh Ninh đã gặp phải cái gì?” Cát Ngọc lại truy hỏi.Tôi thuận miệng nói một câu: Không có gì, một con cương thi mà thôi, bị anh tam quyền lưỡng cước (ba đánh hai đá) đánh chết rồi.Cát Ngọc nhíu mày, hiển nhiên là chê cười.

Đầu tiên, cương thi là không thể xuất hiện.

Thứ hai, thân thủ của tôi đần độn như vậy thì lấy đâu ra tam quyền lưỡng cước giết chết cương thi, đây không phải chuyện đùa à?Cho nên tôi vẫn vững tin khi Cát Ngọc đùa giỡn.Nhưng mà mấy vấn đề khác lại tràn vào trong lòng, cương thi này vì sao lại đột nhiên xuất hiện ở nội thành? Bọn họ do ai lấy được? Cùng với người đeo mặt nạ là một bọn đúng không?.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện