Suy nghĩ một chút, một giả thiết ngoài dự liệu xuất hiện trong đầu tôi.Cương thi này là một nhóm khác! Bọn chúng cùng người đeo mặt hoàn toàn không chung một nhóm.
Nhưng người đeo mặt nạ để lại đĩa CD, trêи đó ghi số 76 phố Vĩnh Ninh, mà đĩa CD này lại đưa hai nhóm người liên hệ với nhau.Tôi cảm thấy, có lẽ sau khi người đeo mặt nạ để lại đĩa CD, đám cương thi này lại lặng lẽ khắc số 76 phố Vĩnh Ninh lên đó.Bác Hải hiện giờ không có tin tức, ma tâm của tôi sau khi rơi trêи mặt đất, cũng biến mất không thấy.
Không có ma tâm, có thể tôi không áp chế nổi sức mạnh mắt Quỷ trong cơ thể.Tô Trinh đã nói, lão tổ cho tôi ma tâm, chính là để áp chế sức mạnh của mắt Quỷ, bởi vì lúc rời khỏi Quỷ Vực, tờ giấy đã từng tiên đoán, ác ma sẽ bị thả ra ngoài.Bây giờ suy nghĩ một chút, ác ma kia chính là mắt Quỷ.
Tôi lấy đi mắt Quỷ, vì lẽ đó, tôi chính là ác ma bị thả ra từ nơi đáy biển sâu!Trong lòng tôi thấp thỏm không yên.
Tôi đã từng giết Cẩu Đản, không biết điều này đối với tôi có ảnh hưởng gì không.Buổi trưa, Cát Ngọc đi ra ngoài mua cơm, tôi một thân một mình đến nhà vệ sinh.Lúc ngồi cầu, tôi một mực suy nghĩ, đến tột cùng có mấy nhóm người?Lẽ nào chỉ vì mắt Quỷ sao?Ầm!Bể xả nước tự động trong nhà vệ sinh, bên trong đầy nước, lúc nước xối xuống, rửa sạch WC.
Sau đó vòi nước nhỏ lần thứ hai chảy xuống, từ từ lưu trữ nguồn nước.Trong nhà vệ sinh yên tĩnh.
Ngày hôm nay là chủ nhật, bệnh viện vắng vẻ, đặc biệt là khoa điều trị nội trú nơi tôi ở, khu vực phòng bệnh VIP, lại càng thêm phần vắng vẻ.“Cộc cộc cộc”, cửa nhà WC truyền đến tiếng gõ.Tôi sững sờ, nghĩ thầm ai vào WC còn gõ cửa?WC không phải chia ra nam nữ sao? Đàn ông vào nhà vệ sinh nam, nữ nhân đi nhà vệ sinh nữ, chuyện này còn cần gõ cửa? Tôi đang tự hỏi, bỗng nhiên bên ngoài WC truyền tới một câu: “Bên trong có ai không?”Hóa ra là dì lao công.
Tôi ngẩng đầu, hô: “Có người!”“Mấy người?”.
Dì lao công bên ngoài hỏi lại một câu.Tôi nói: “Tôi không biết, hình như chỉ có một mình tôi.
Dì trước tiên quét nhà vệ sinh nữ đi, rồi tới nhà vệ sinh nam”Tôi la lớn một câu, sau đó bắt đầu cắn răng, ra sức, muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Tôi nhớ trong nhà vệ sinh chỉ có một mình tôi, bởi vì sau khi đi vào, từng cánh cửa gỗ ở các gian nhỏ đều là khép hờ, nếu như có người, nhất định cửa phải đóng chặt.Từ trong túi lấy ra điện thoại di động, nhàm chán lướt Weibo, vừa vặn lại lướt đến blogger đã từng tung ra bức ảnh tử vong của chiếc xe buýt số 14!Lần trước hắn đăng ảnh, là các vụ tai nạn giao thông xảy ra trêи chuyến xe buýt cuối cùng này, mà lần này khi tôi thấy hắn, phát hiện hắn đứng ở nghĩa địa trong một sơn thôn, những ngôi mộ kia từng cái từng cái đều bị đào lên, hắn đưa hai tay lên trời, như là đang kêu gọi một cái gì đó.Ở tấm hình này, cũng chụp được vài trang trại nhỏ dưới chân núi, giống như ở một vùng núi xa xôi nào đó.Tôi vội vàng mở avatar cá nhân của hắn, nhìn kỹ lại, tôi nhớ cái mặt nạ mà blogger lần trước mang, là mặt nạ Tù Long.
Tù Long trăm phần trăm đã bị giết, tôi tận mắt nhìn thấy.Mà avatar của blogger này, quả nhiên cũng thay đổi, lần này hắn đeo một cái mặt nạ màu đen.Tôi kiểm tra lại những blog hắn đã đăng trước đây, lại phát hiện hắn ngoài tài khoản Weibo này, cũng không còn cái Weibo nào khác.
Nói cách khác, blogger này cùng blogger tôi đã xem lần trước, không phải cùng một người.
Cũng có khả năng hắn đã xóa tài khoản Weibo lần trước.Trong lúc không để ý, tôi đã ngồi nhà cầu 20 phút rồi, bên ngoài lại truyền tới tiếng dì lao công gõ cửa: “Có ai không?”Tôi vừa nuốt nước bọt, còn chưa kịp nói chuyện, bỗng nhiên cầu tiêu bên cạnh liền truyền đến một câu nói: “Có người!”Tôi sững sờ, nghĩ thầm: “Vừa nãy có người đi vào sao?”Có thể là lúc tôi lướt Weibo quá tập trung, có người đi vào, tôi cũng không để ý.Nhưng khi suy nghĩ này vừa hiện lên trong đầu, bỗng nhiên phía bên kia cầu tiêu cũng truyền tới một câu: “Đã nói bao nhiêu lần rồi! Có người! Có người! Có người! Muốn ăn chửi phải không!”“Mẹ nó, đi cầu tiêu cũng không thoải mái!”Nhất thời, cả nhà vệ sinh ồn ào, như là bỗng nhiên xuất hiện rất nhiều người.Tôi cất điện thoại di động, nhưng thời điểm bỏ điện thoại vào túi, tôi vỗ đùi, nói một câu: “Bà mẹ nó!”Đi nhà cầu quên mang giấy!Điều này khiến tôi lúng túng không thôi, gọi điện thoại nhờ người khác mang giấy sao, cũng không thể gọi cho Cát Ngọc chứ? Gọi cho Cát Ngọc, nàng cũng sẽ không đi vào nhà vệ sinh nam.Tôi vỗ đầu mình, nghĩ tại sao mình đần như vậy, đầu càng ngày càng không dùng được rồi, đi vệ sinh cũng quên mang theo giấy.Vạn bất đắc dĩ, tôi vỗ vỗ vách tường gỗ, nói: “Ạch, người anh em bên kia, có thể giúp tôi một chuyện không?”Trong cầu tiêu phía trước, không một ai lên tiếng.Tôi lại vỗ vỗ, nói: “Người anh em, có thể giúp