Tần thợ mộc cảm kích nói: “Đa tạ tam thẩm nhọc lòng nhưng một nam nhân như ta cũng không tiện đi xem mặt cô nương nhà khác.”
“Ngày mai không phải còn một ngày làm việc nữa sao? Ngày mai tới đây thì mang theo vợ ngươi tới, ta sẽ để tiểu cô nương kia qua đây ngó Tiểu Hổ một cái.
Hai nhà nhìn qua một chút, nếu vừa lòng thì đi hợp bát tự, chờ hợp rồi sẽ báo chuyện này ra ngoài.
Ngươi nói thế có được không?” Lý thị dò hỏi.
“Được, đúng là tam thẩm nghĩ chu đáo.” Tần thợ mộc cũng là người thành thật, vừa nghe Lý thị nói thế thì đã thấy có đạo lý và vội gật đầu.
“Tối nay ngươi về nhà thương lượng với vợ mình đi! Chuyện đại sự của đứa nhỏ vẫn nên thận trọng mới được!” Lý thị nói.
Tần thợ mộc gật đầu sau đó gọi Tiểu Hổ và cùng về nhà.
Ngày hôm sau vợ Tần thợ mộc cũng tới, nàng ta ăn mặc lưu loát chỉnh tề, miệng cười tủm tỉm lôi kéo Lý thị nói cảm ơn.
Lý thị vui vẻ kéo nàng ta vào nhà chính.
Nữu Nữu ngoan ngoãn mang trà lên, nàng kia đón lấy uống một ngụm rồi khen: “Tiểu cô nương này đúng là đáng yêu, phấn nộn như nụ hoa đào ấy.”
Nữu Nữu thấy được khen thì lòng tràn đầy vui mừng, đôi mắt cười híp lại, cũng chẳng đỏ mặt mà rúc bên người Lý thị muốn nghe khen thêm.
Lý thị cười nói: “Nhìn cháu gái nhà ta xem, từ nhỏ đã không biết xấu hổ, luôn thích nói lời dễ nghe!” Nói xong Lý thị vỗ vỗ tay Nữu Nữu nói: “Nữu Nữu, đi nói với nương con và nhị thẩm là nếu xong việc trong bếp rồi thì qua đây ngồi nói chuyện với khách.”
Nữu Nữu đáp vâng rồi ra ngoài.
Lý thị cười nói với vợ Tần thợ mộc: “Lát nữa mẹ của cô nương kia sẽ dẫn nàng qua đây, ngươi cứ xem thế nào còn chuyện sau đó thì tính sau.”
Vợ Tần thợ mộc cảm kích nói: “Làm phiền tam thẩm lo lắng, ta thay Tiểu Hổ nhà ta cảm ơn thẩm.”
“Tiểu Hổ ở nhà ta bận việc, trong lúc ấy người sáng suốt đều có thể nhìn ra hắn là người cần mẫn lại thành thật.
Nha Nha là cô nương ta nhìn lớn lên từ nhỏ, tuy tính tình nóng nảy nhưng có thể chịu khổ, lại thành thật, may vá đều tốt hết.” Lý thị cười nói.
Vợ Tần thợ mộc nghe thế thì vừa lòng gật đầu nói: “Cưới vợ là phải tìm người như thế.”
“Đúng đó! Cưới cô nương mà từ bé đã ham ăn biếng làm thì chỉ là trói buộc của con trai!” Lý thị nói.
“Đúng, không biết tướng công nhà ta có nói với thẩm chưa nhưng trong nhà ta có bốn đứa con trai, nhà cũng không phải nhà ngói như nhà thẩm, chỉ sợ cô nương gia chướng mắt nhà ta!” Vợ Tần thợ mộc có chút không tự tin lắm.
“Nhà ta còn có tới 5 thằng cháu trai kia kìa, ngươi nói xem về sau chẳng lẽ chúng ta cũng không cưới được cháu dâu à? Nhiều con trai có gì phải lo, chỉ cần cưới vợ hiền, mẹ chồng nàng dâu cùng vun vén chăm lo, chị em dâu cũng không có mâu thuẫn là được rồi!” Lý thị nói, “Hơn nữa, chồng và con trai ngươi đều có tay nghề, những lúc không bận rộn việc nhà nông có thể ra ngoài kiếm tiền bằng nghề mộc thì ngày tháng có thể vất vả đi đâu.”
“Cuộc sống cũng phải thu vén nhiều, nhưng vẫn còn tạm.
Hiện tại bọn nhỏ đã lớn nên cũng giúp được nhiều việc trong nhà.
Sau này để tụi nó học lấy cái nghề rồi chờ cưới vợ là cuộc sống sẽ tốt hơn.
Đến lúc ấy người làm cha mẹ như chúng ta coi như xong việc!” Vợ Tần thợ mộc chia sẻ.
Lý thị gật đầu đáp: “Tấm lòng của cha mẹ trong thiên hạ đều là như thế!”
Vợ Tần thợ mộc cũng đồng tình: “Nói là cưới vợ nhưng cũng không thể qua loa cho xong, cũng phải lo cho cuộc sống của bọn nhỏ sau này!”
“Chứ sao nữa, người ta đều nói ‘nam nhân là cái cào, nữ nhân là cái tráp’, nam nhân ra ngoài kiếm tiền, nữ nhân quản lý tiền ấy, có vậy ngày tháng mới tốt lên.” Lý thị tiếp lời.
Vợ Tần thợ mộc gật đầu đồng ý, lúc này Lưu thị và Trương thị cũng đi vào.
Lý thị giới thiệu hai bên với nhau sau đó mấy phụ nhân hớn hở nói chuyện.
Mẹ Nha Nha là Hứa thị nhìn sắc trời sau đó lôi kéo Nha Nha đi về phía nhà Đào Tam gia.
Nha Nha không tình nguyện nói: “Nương, con đang bận, ngài đi là được còn mang theo con làm gì?”
“Con bé này cả ngày tùy tiện, cũng không dịu dàng được như con gái nhà người ta, càng không thân thiết với nhà ngoại.
Hiện tại muốn con đi với ta sang nhà tam nãi nãi một chuyến mà con còn không muốn là sao?!” Hứa thị oán giận.
“A, ngừng, ngừng, con đi là được rồi chứ gì? Ngày hôm qua tam nãi nãi mới cùng ngài hàn huyên lâu như thế mà hôm nay ngài lại tới tìm người ta nói chuyện.
Đâu ra lắm chuyện thế, cũng không ngại nói nhiều đau miệng!” Nha Nha bị Hứa thị lôi kéo đi về phía trước thì cũng oán giận.
Tới nhà Đào Tam gia rồi Hứa thị lập tức gọi với vào trong: “Tam thẩm có nhà không?”
“Có, có!” Lý thị vội vàng đi ra đón, “Chúng ta đang nói chuyện đây này, mau vào ngồi đi!”
Nha Nha lôi kéo Hứa thị đi vào nhà chính.
Hứa thị trừng mắt nhìn con gái một cái rồi nhỏ giọng quở mắng: “Đi đường cho tử tế, không có bộ dạng khuê nữ gì hết!”
Nha Nha lập tức rụt cổ làm chim cút, quy củ đi theo sau Hứa thị.
Tứ Bảo thấy Nha Nha bị mắng thì trong lòng cực kỳ vui vẻ.
Tam Bảo lại hiểu rõ vì thế cố ý cười hì hì nhìn Tiểu Hổ quả nhiên thấy mặt tên kia đỏ như đít khỉ.
Tần thợ mộc cũng cố ý nhìn thoáng qua bên này.
Hứa thị và Nha Nha vào phòng một cái là Lưu thị và Trương thị vội vàng bưng trà dọn ghế.
Vợ Tần thợ mộc đánh giá Nha Nha, tươi cười trên mặt đủ để thấy nàng ta thực vừa lòng.
Lý thị cười nói: “Trong nhà có khách, vừa lúc chúng ta có thể cùng nhau trò chuyện!”
Hứa thị gật đầu chào hỏi vợ Tần thợ mộc, Nha Nha cũng lễ phép chào hỏi một phen.
Mấy phụ nhân lại nói chuyện còn Nha Nha thì ngồi đến đau cả mông.
Nàng vừa vào phòng này đã phát hiện Nữu Nữu không ở đây vì thế muốn tới đông phòng tìm Nữu Nữu nhưng lại bị mẹ mình âm thầm kéo không cho đi.
Nha Nha thấy bọn họ nói chuyện vui vẻ thì cũng không tiện ngắt lời xin đi tìm Nữu Nữu mà chỉ đành chịu đựng ngồi đó.
Trong lòng nàng không ngừng kêu gọi Nữu Nữu tới giải