“Đệ nghi là huynh mua hết đồ bằng gỗ đào trong tiệm nhà người ta rồi đúng không?” Tứ Bảo thưởng thức kiếm gỗ đào và hỏi.
“Sao đệ biết? Cửa hàng kia đang giảm giá, còn kiếm của đệ là cho không!” Tam Bảo cười nói.
“Sao huynh không đi thêm mấy cửa hàng nữa, tất cả đều là gỗ đào quả là không thú vị!” Tứ Bảo cũng không vừa.
“Này, này, ta cũng muốn đi thêm mấy cửa hàng nữa nhưng Lý chưởng quầy không cho chúng ta chạy loạn vì thế ta đành phải mua ở cửa hàng bên cạnh.” Tam Bảo buồn bực.
“Cây kiếm gỗ đào này khá tốt, cảm tạ tam ca!” Tứ Bảo cười nói thế là Tam Bảo cũng vui vẻ cười theo.
Lúc này Lý thị đứng dậy nói: “Nói chuyện lâu như thế quên cả nấu cơm.
Tam Bảo muốn ăn cái gì?”
“Bà nội nấu cái gì cũng ngon!” Tam Bảo nịnh hót khiến Lý thị cực kỳ hưởng thụ.
Bà để Trương thị lấy chút thịt khô tới làm bánh rau hẹ thịt khô, lại quấy chút rau trộn và nấu một nồi canh bí đỏ đậu xanh.
Sau cơm trưa hôm sau Tam Bảo lại về trấn trên, Đào Tam gia lấy cớ dắt lừa đi dạo mà tiễn hắn thật xa.
Tới cuối tháng 7 Tam Bảo theo Lý chưởng quầy tới Thục Châu, cả đoàn định bụng sẽ về trước Trung Thu.
Một chuyến này Lý chưởng quầy mang theo ba người làm.
Bọn họ ở nhà của con trai ông ta tại huyện thành một ngày mới tiếp tục theo quan đạo tới Thục Châu.
Ai ngờ huyện Nam Thành lúc này có mưa lụt cắt ngang quan đạo.
Mắt thấy sắp tới Thục Châu rồi nên Lý chưởng quầy cũng không muốn lộn lại nữa.
Ông tìm chỗ nghỉ lại và tìm hiểu tình hình một phen.
Trong khách điếm vừa lúc có một đội thương nhân cũng tới Thục Châu làm ăn, sau khi bàn bạc hai bên tính toán kết đội đi vòng qua huyện Tam Phong tới Thục Châu.
Ai biết đi tới rừng bách của huyện Tam Phong bọn họ lại bất ngờ gặp phải mười mấy tên sơn phỉ hung thần ác sát nhảy ra.
Bọn chúng không nói không rằng đã nhảy tới thế là đoàn người chạy tứ tán.
Lý chưởng quầy bị trật chân, lại bị bệnh cũ hành hạ nên khó bước nổi.
Tam Bảo đành phải đỡ ông trốn vào một lùm cây.
Sắc mặt hai người đều trắng bệch, cắn chặt môi không dám hé răng, cả người run rẩy sợ hãi.
Còn đám sơn phỉ kia đương nhiên là vì tiền mà tới, thấy đám người ném đồ lại chạy tứ tán thì cũng không nóng nảy đuổi theo mà lật tung đống hành lý bị ném lại.
Nhưng tụi nó không tìm được bao nhiêu thứ đáng tiền vì thế tức khắc chửi ầm lên: “Mẹ nó, chẳng có gì đáng giá hết!”
Một kẻ có vẻ là cầm đầu nói: “Đuổi theo, không có hàng thì khẳng định sẽ có tiền.
Đám cáo già này ắt đã ôm tiền chạy rồi!”
Mười mấy tên sơn phỉ lập tức quen cửa quen nẻo đuổi theo.
Chung quanh im ắng, ngẫu nhiên có một tiếng chim hót truyền đến.
Tam Bảo sợ quá, tim hắn như vọt ra khỏi cổ nên hắn đành phải lấy tay đè ngực lại, cắn răng nén sợ hãi trong lòng.
Lý chưởng quầy nhẹ giọng nói: “Vĩnh Thụy, cháu tự chạy đi! Ta tới tuổi này rồi có chết cũng chẳng sao nhưng cháu còn trẻ như thế.
Nếu cháu có chuyện gì thì ta làm sao ăn nói với ông nội cháu đây!”
Tam Bảo lắc đầu, bảo hắn bỏ lại Lý chưởng quầy để chạy trốn một mình thì hắn không làm được.
Hơn nữa Lý chưởng quầy còn là cha vợ của anh hắn, vì thế hắn càng không thể bỏ ông ấy lại.
Tam Bảo ra hiệu im lặng bởi vì hắn nghe thấy có tiếng cành lá răng rắc truyền tới cùng tiếng chim bay tứ tán.
Rất nhanh đã có một đàn chim bay lên từ phía trước.
Tam Bảo vội nói: “Người tới, cẩn thận!” Sau đó hắn ấn Lý chưởng quầy cúi người thấp hơn.
Có hai tên sơn phỉ đang đi về phía này, đao trong tay chúng chém qua cỏ cây bên đường.
Mắt thấy hai tên kia tới gần thế là Tam Bảo cắn răng nói: “Ngài đừng ra, để cháu dẫn dắt chúng rời đi.” Nói xong hắn nhảy ra ngoài.
Lý chưởng quầy duỗi tay nhưng không giữ được hắn.
Lòng ông ta quặn lên! Nhưng khổ nỗi chân ông ta không động đậy được, chỉ có hai hàng nước mắt đục mờ rơi xuống.
“Mẹ nó, muốn chạy à, lão tử sẽ băm chân ngươi!” Hai tên sơn phỉ bị đột nhiên bị Tam Bảo nhảy ra dọa sợ sau đó lập tức hưng phấn đuổi theo.
Tam Bảo cảm giác ngực mình sắp nổ tung.
Lúc này hắn chạy còn nhanh hơn Hoàng Hoàng, cành cây và bụi gai cắt qua người nhưng hắn hoàn toàn không thấy đau mà trong lòng chỉ có một suy nghĩ đó chính là chạy, nếu không chính là chết.
Nếu hắn chết lúc này thì sẽ không giống Hoàng Hoàng và Đại Hoa.
Hắn sẽ chết oan chết uổng chứ không phải sống thọ và chết ở nhà! Cái chết vốn là thứ xa xôi đối với hắn từ trước đến giờ nhưng hiện tại cảnh máu chảy đầu rơi đã ở ngay trước mặt nên hắn sợ tới mức buồn nôn.
Dù thế hai chân hắn vẫn bị một ý nghĩ duy nhất trong đầu lúc này khống chế: Chạy!
Ban đầu hai tên sơn phỉ còn đuổi theo sát không bỏ nhưng sau đó bọn chúng dần chậm lại, không cam lòng căm giận mắng: “Mẹ nó, chạy còn nhanh hơn thỏ, để ta xem ngươi còn chạy được tới đâu?”
Lúc Tam Bảo nhìn thấy vách đá đột nhiên xuất hiện phía trước thì đã không còn kịp rồi.
Hắn theo quán tính cứ thế trượt xuống vách dá, dù cố vươn tay ra túm lấy thứ gì đó nhưng tốc độ rơi càng lúc càng nhanh.
Hắn chẳng kịp nghĩ gì chỉ có hai chữ nảy lên trong đầu: Xong rồi!
Hai tên sơn phỉ đứng bên vách đá mắng: “Mẹ nó, ngã chết cũng sạch sẽ, đỡ cho lão tử phải phí sức vung đao chém ngươi!”
Những người chạy thoát lúc này tới huyện Tam Phong báo quan.
Đám sơn phỉ này sớm có án, huyện cũng đã treo thưởng bắt chúng từ lâu.
Nhưng khi bộ khoái và nha dịch chạy tới đã là hai ngày sau, thương nhân bị sơn phỉ bắt được không những bị cướp sạch tiền bạc mà đầu mình cũng hai nơi.
Lý chưởng quầy may mắn chạy thoát, nhưng cẳng chân ông bị gãy xương, bệnh cũ lại tái phát, lại thêm tinh thần bị hoảng loạn nên râu tóc đã bạc trắng.
Tam Bảo thì mất tích vì không tìm thấy thi thể.
Lý chưởng quầy mang theo ba người trong lần này, Tam Bảo thì mất tích, còn hai người khác may mắn chạy thoát.
Vừa nghĩ tới Tam Bảo là ông đã khóc rối tung rối mù, không biết phải nói sao với người nhà họ Đào.
Đại Bảo và Nhị Bảo biết được tin thì sắc mặt cũng trắng bệch, nước mắt rơi xuống như mưa.
Bọn họ không tin Tam Bảo cứ thế không có, nhưng ngã từ vách núi cao như thế xuống thì khả năng còn sống là rất thấp.
Đại Bảo và Nhị Bảo vội vã muốn đi huyện Tam Phong tìm người nhưng Lý chưởng quầy giữ chặt lấy hai đứa, thậm chí quỳ xuống khóc lóc nói: “Ta có nhờ người ở