Từ đường trong tộc là một cái sân có ba dãy nhà trong đó ba gian nhà chính thông nhau, bay bài vị mấy thế hệ của Đào gia.
Hai gian nhà phía đông cũng liên thông, chỗ này là nơi nghị sự trong tộc.
Phía tây là một loạt kho lúa, là nơi để tộc lương bao năm của Đào gia thôn.
Ruộng công trong tộc sớm được phân cho các phòng trồng trọt, mỗi năm bọn họ chỉ nộp lên một số lương thực nhất định làm tộc lương.
Trong năm mất mùa tộc lương có thể giảm bớt khó khăn, ngày thường cũng giúp đỡ tộc học và những người góa bụa, cô nhi.
Lúc Đào Tam gia và Đào Ngũ gia đến từ đường thì mấy nhà khác đã tới đông đủ.
Tộc trưởng là Đào Đại gia đang ngồi ở ghế giữa đại sảnh, mấy lão nhân cùng thế hệ thì ngồi hai bên, con cháu đã thành niên thì đứng phía sau.
Đại sảnh được chiếu sáng bằng một ngọn đèn dầu, không phải quá sáng nhưng không khí có vẻ trang trọng.
Đào Đại gia đã ở tuổi thất thập nhưng vẫn quắc thước, thân thể khỏe mạnh.
Ông ta nhìn quanh đại sảnh sau đó trịnh trọng nói: “Đêm nay ta gọi mọi người tới là có việc muốn thương lượng, hẳn mọi người cũng đã nghe được chút tin tức.
Chuyện này ta và mấy vị lão nhân trong thôn đã cùng nhau thương nghị, hiện tại gọi mọi người tới đông đủ để cùng bàn.” Đào Đại gia châm lửa đốt tẩu thuốc, hút một hơi rồi nhả khói từ mũi.
“Mấy năm trước còn coi như mưa thuận gió hoà, chúng ta cũng có được mấy năm kiên định.
Nhưng năm nay từ lập xuân tới giờ chẳng có hạt mưa nào.
Chúng ta đều là nông dân, dựa vào sắc mặt ông trời mà ăn cơm nên không thể không nghiền ngẫm thời tiết.
Trong nhà mọi người đều có lương thực tồn, nhưng năm mất mùa còn gặp thuế mà thì đúng mà muốn mạng của nông dân!” Ông ta tạm dừng một lúc mới lại chậm rãi nói: “Ta cũng là anh nông dân, không có học vấn cao siêu gì, sắp xếp việc đồng áng cũng chỉ dựa vào kinh nghiệm trồng trọt mấy chục năm.
Bắt đầu từ ngày mai hai con bò trong tộc sẽ được Vĩnh Thịnh phụ trách đi cày ruộng.”
Đào Đại gia nhìn về phía Đào Vĩnh Thịnh thế là hắn lập tức đứng ra đáp: “Đã biết, ông nội!”
Đào Đại gia xua tay thế là Đào Vĩnh Thịnh lại quay về chỗ cũ đứng.
Lúc này ông ta lại nói: “Vĩnh Thịnh, con mang theo ba đứa còn lại, chia hai người một tổ thay phiên cày ruộng.
Hai con bò già này mùa xuân nào cũng phải làm việc vất vả, một ngày làm sống làm chết cũng không được vài mẫu ruộng nên phải tranh thủ.
Tiếp theo các nhà xử lý ruộng lúa, phơi khô cho tốt để chuẩn bị cấy mạ.
Ruộng phải sửa sang lại, việc này năm nào cũng làm, chẳng qua năm nay cần làm sớm hơn.
Mọi người cũng thấy rồi, lúa mạch non trong ruộng đều khô vàng, ngày mai Yển Đường xả nước, mọi nhà cử người khơi thông đường dẫn nước, phải đảm bảo tưới đủ cho ruộng lúa mạch.”
Đào Đại gia ho khan vài tiếng, Đào Vĩnh Thịnh thấy thế thì vội rót chén nước đưa tới.
Ông ta uống một hơi cạn sạch mới nói tiếp: “Chờ làm xong những việc này thì nước Yển Đường cũng không còn.
Khi ấy chúng ta sẽ sửa sang lại Yển Đường, không những phải đào sâu hơn mà còn phải gia cố bờ.
Ta đã nhờ người sửa lại guồng đạp dẫn nước ở bờ sông, nhân lúc này nước sông còn nhiều chúng ta vất vả chút, phải chứa đầy nước vào Yển Đường và ruộng lúa.
Cuối cùng chính là năm nay cố gắng trồng nhiều hoa màu chống được hạn, cao lương, ngô, khoai lang đỏ đều được.
Đại khái là như thế, mặc kệ năm nay có hạn hán hay không chúng ta cũng phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.
Các ngươi còn có ý kiến gì thì nói ra để mọi người cùng thảo luận.”
Đào Đại gia nói xong thì ngồi yên, các nam nhân trong đại sảnh đều thấp giọng bàn bạc.
“Đại gia gia, bọn cháu có thể giúp được gì?” Đại Bảo ló đầu ra hỏi.
Đào Đại gia cười nói: “Mấy đứa chỉ cần lo học cho tốt, biết thêm mấy chữ là được!”
Những người khác cũng cười.
“Bọn cháu có thể giúp bưng trà đưa nước.” Đại Bảo nghiêm túc nói.
Đào Đại gia gật gật đầu: “Ngoan, cứ làm tốt việc của mấy đứa là được rồi, còn việc bưng trà đưa nước không tới lượt mấy đứa đâu!”
Không khí trở nên sinh động hơn, Đào Tam gia gõ gõ tẩu hút thuốc nói: “Ta cũng muốn nói hai câu.
Mấy ngày nay tráng đinh của các nhà các hộ đều phải góp sức.
Chúng ta mau chóng sửa lại Yển Đường cho tốt, còn phải nhanh chóng phối hợp cày ruộng.
Chỉ dựa vào hai con bò già kia thì khẳng định sẽ chậm trễ việc cày bừa vụ xuân.
Ngoài ra còn có đồ ăn cho mấy ngày này, Đào lão đại, ta nghĩ nên trích tộc lương, để phụ nhân trong thôn tới phụ nấu nướng.
Ăn no thì mới có sức làm việc được.”
Đào Đại gia gật đầu, thấy mọi người không có dị nghị thế là ông ta cứ thế sắp xếp.
Một đám nam nhân bàn kỹ càng tỉ mỉ sau đó từng người về nhà mình.
Trên đường trở về Đào Tam gia và Đào Ngũ gia vẫn đi chung vì bọn họ đều ở thôn tây.
Lúc đi Đại Bảo đã cầm đuốc nên lúc này tới phiên Nhị Bảo.
Tên nhóc kia kích động lắm nhưng đi được nửa đường thì ánh lửa từ cây đuốc nhỏ dần, hẳn là dầu sắp cạn, trong ống trúc cũng không có dầu bổ sung.
“Ông nội, đuốc sắp tắt rồi, ngài đi cẩn thận một chút.” Nhị Bảo nhắc nhở.
“Sao lại tắt? Vừa rồi không phải sáng trưng à?” Đào Tam gia lẩm bẩm.
“Ông nội, không có dầu thì tắt thôi.”
Cây đuốc càng ngày càng tối thế là Trường Phú đốt đèn trong tay mình, Trường Phương cũng thò qua châm luôn đèn cho nhà mình sau đó hai nhà