Bởi vì Ân gia và Đào gia ở gần nên từ khi bái đường mở tiệc tới khi khách khứa tan hết cũng mới qua buổi trưa.
Ân Tu Trúc uống toàn nước sôi để nguội, hơn nữa đám trai tráng trong thôn cũng không thân quen với hắn nên chẳng mấy ai dám chuốc rượu hắn cả.
Sau một hồi kính rượu hắn vẫn bình tĩnh ung dung.
Chỉ có đoàn người đưa thân của tân nương là thân thuộc với hắn nhưng Lý thị đã có lời từ trước nên mọi người đều khiếp sợ quyền uy của bà và không ai dám chuốc rượu tân lang hay hành động lỗ mãng.
Kỳ thật, Lý thị cũng có cân nhắc, bà nghĩ Ân Tu Trúc không có thân thích người nhà, lại không có anh em giúp đỡ, nếu say thì chỉ có cháu gái bà phải khổ.
Chờ sau khi tan tiệc đầu bếp Trần mới cùng những người hỗ trợ làm tiệc thu dọn khu bếp phía sau.
Ân Tu Trúc thấy còn thừa không ít đồ ăn thì phân cho mọi người mang về, dù sao nhà hắn cũng có mỗi hai người, ăn không hết thì lãng phí.
Mọi người đều rất vui vẻ, nói là muốn dính chút vui mừng nên cũng không khách sáo mà mang đồ ăn cùng rượu thừa về nhà.
Theo quy củ thì người đưa thân cũng phải về.
Ân thị muốn ở lại hỗ trợ nhưng nàng đã gả tới Đào gia nên đành phải theo người nhà xuống núi.
Chỉ có Tam Bảo và Tứ Bảo ở lại hỗ trợ dọn rửa bàn ghế trả cho mọi nhà.
Ân Tu Trúc muốn tới giúp lại bị Tam Bảo ngăn cản, nói là tân lang không nên làm mấy cái này.
Vì thế Ân Tu Trúc cực kỳ bất đắc dĩ, chỉ đành phải đứng một bên nhìn, con chó nhỏ thì ngồi xổm bên chân hắn, thường dùng chân trước gãi đầu.
Chờ dọn xong bàn ghế Tam Bảo và Tứ Bảo cũng về nhà.
Cả ngôi nhà mới vừa rồi còn náo nhiệt nay đã lặng lẽ hơn, chỉ còn một mình Ân Tu Trúc mặc áo cưới đứng trong sân và Nữu Nữu đang ngồi ngay ngắn trong tân phòng.
Ân Tu Trúc nhìn núi xa và lẩm bẩm: “Ông nội, cha, mẹ có thấy không? Hôm nay con thành thân, tiểu muội cũng đã gả tới một gia đình trong sạch, thật lòng yêu thương nàng.
Tuy cuộc sống này không phải phú quý nhưng em rể rất thương nàng.
Hai vợ chồng họ sống rất vui vẻ, tiểu muội còn béo lên một ít vì thế mọi người cứ yên tâm đi!” Ân Tu Trúc đứng trong một lát mới hít sâu một hơi và xoay người đi vào tân phòng.
Nữu Nữu vẫn ngồi ngay ngắn quy củ, thức ăn trên bàn vẫn còn nguyên.
Nghe thấy có người đẩy cửa tiến vào nàng muốn vén khăn lên nhìn những vẫn cố nhịn xuống.
Ân Tu Trúc chậm rãi đi tới đầu giường, trên mặt là mỉm cười nhìn cô dâu nhỏ của mình.
Bộ dạng hoạt bát ngày thường của nàng bị khăn đỏ che mất, nàng ngồi thẳng người trông thật ngoan ngoãn.
Hắn lấy gậy nhẹ vén một góc khăn lên để lộ một khuôn mặt nhỏ như hoa đào mười dặm, một đôi mắt to tròn trắng đen rõ ràng đang nhìn hắn.
Lông mi như lông công của nàng run rẩy, cái miệng nhỏ như cánh hoa khẽ hé nói với hắn: “Ta đói bụng!”
Ân Tu Trúc cười nói: “Vừa khéo ta cũng đói.”
Nữu Nữu cười híp mắt sau đó bỏ khăn voan ra và đột nhiên đứng lên.
Ai biết chân nàng bị tê nên không đứng vững được, cả người nghiêng về phía trước rơi vào một lồng ngực rắn chắc ấm áp.
Nữu Nữu ngước mắt to nhìn hắn và cười nói: “Ha ha, may chàng đón được ta!”
Ân Tu Trúc nhếch khóe miệng và cười nói: “Còn chưa tới tối mà nàng đã gấp gáp không chờ được muốn động phòng rồi hả?”
Nữu Nữu chẳng hề ngượng ngùng, nàng tự nhiên rời khỏi vòng tay Ân Tu Trúc và xoa xoa chân nhảy lò cò tới cạnh bàn nói: “Ta chẳng qua chỉ gấp gáp ăn cơm thôi!”
Ân Tu Trúc vừa mới ôm được giai nhân vào lòng, vốn đang định cảm nhận một lát nhưng giai nhân lại bỏ hắn đi và nhào về phía bàn tiệc rượu kia.
Vì thế hắn cũng đành cười và đi tới ngồi xuống nói: “Nàng vẫn nên uống rượu hợp cẩn với ta rồi hẵng ăn!”
Nữu Nữu cười và buông đũa nói: “Bà nội đã dặn phải uống rượu hợp cẩn nhưng vì đói quá mà ta quên mất!”
“Không sao.
Tửu lượng của nàng thế nào? Chúng ta dùng bát lớn hay chén nhỏ?” Ân Tu Trúc hỏi.
“Tùy chàng!” Nữu Nữu đáp.
Ân Tu Trúc cười nói: “Vậy bát lớn đi!”
Nói xong hắn lấy hai cái chén lớn lại dùng chỉ hồng buộc chân của hai cái chén lại và đổ đầy rượu trong suốt đưa tới trước mặt Nữu Nữu nói, “Xin mời!”
Nữu Nữu cầm lấy chén rượu sau đó hai người nhấp một ngụm nhỏ rồi quàng tay nhau uống cạn.
Ân Tu Trúc đón lấy cái chén không đặt xuống bàn và nói: “Bụng rỗng mà uống rượu sẽ dễ say, nàng mau ăn đồ ăn đi!”
Nữu Nữu cười đáp: “Quá đúng ý ta!” Nói xong nàng còn săn sóc gắp cho Ân Tu Trúc một miếng thịt nhồi đậu xanh và gắp cho bản thân một miếng thịt viên chưng.
Ân Tu Trúc thấy nàng hé đôi môi đỏ cắn miếng thịt viên và chậm rãi nhai sau đó lại gắp một miếng thịt chưng ăn một cách quy củ, nhã nhặn.
Có điều trong lúc nàng vung đũa gắp đồ ăn lại lộ ra hào phóng, muốn ăn cái gì thì gắp, không hề co quắp.
Trước kia ăn cơm ở nhà Đào Tam gia hắn thấy nam nữ ngồi riêng, vì vậy bản thân hắn cũng chưa từng để ý bộ dạng nàng ăn cơm.
Hiện tại nhìn thấy quả thực đáng yêu hào phóng cực kỳ.
Nữu Nữu đột nhiên ngước mắt nhìn hắn hỏi: “Ân ca ca, sao chàng không ăn cơm mà nhìn ta làm gì?”
Ân Tu Trúc sờ sờ cái mũi và cười nói: “Sao nàng còn gọi Ân ca ca, nàng không phát hiện ta cũng đổi xưng hô với nàng rồi à?”
“À, tướng công, chàng nhìn ta làm gì?” Nữu Nữu lặp lại câu hỏi.
Ân Tu