Chờ hai người thở hổn hển tách ra Nữu Nữu đỏ mặt nhìn chằm chằm Ân Tu Trúc.
Ánh mắt hai người giao nhau, rồi lại dính vào một chỗ.
Ân Tu Trúc bế bổng cô vợ của mình lên đi tới bên giường, còn Nữu Nữu thì vẫn đắm chìm trong cảm giác choáng váng mê hoặc của nụ hôn đầu tiên nên cứ để mặc hắn đặt mình lên giường đất rồi cùng hắn tiếp tục nụ hôn lúc nãy.
Quần áo mùa hè mỏng manh, ngón tay duỗi ra đai lưng màu đỏ đã rơi xuống lộ một cái yếm màu hồng thêu hai con bướm vờn nhau.
Ngón tay Ân Tu Trúc thon dài xoa nhẹ thế là Nữu Nữu đỏ mặt hỏi: “Ân ca ca, chàng có xấu hổ không?”
Ân Tu Trúc nhếch miệng nói: “Không xấu hổ tí nào!”
Nữu Nữu duỗi tay giật lại quần áo buộc lại rồi nói: “Ta xấu hổ, chàng đừng có sờ nữa?”
Ân Tu Trúc nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ và cười nói: “Được, tối nay chúng ta lại tiếp tục, đợi tới khi ấy nàng sẽ không xấu hổ nữa!” Nói xong hắn giúp Nữu Nữu mặc lại áo rồi dịu dàng hôn lên trán nàng và nói: “Tóc đều xõa tung rồi!”
“A? Lại xõa rồi à, thật phiền toái!” Nữu Nữu oán giận.
“Không có việc gì, để ta chải lại cho nàng nhé?” Ân Tu Trúc mang tới một cây lược gỗ rồi gỡ cây trâm bạc hoa hồng trên đầu Nữu Nữu xuống.
Mái tóc mượt mà rũ xuống, phủ qua vòng eo mảnh khảnh của nàng.
Ân Tu Trúc chải cẩn thận, chỉ cần Nữu Nữu hơi động là hắn sẽ lập tức dừng lại hỏi: “Ta dứt tóc nàng à?” Thấy Nữu Nữu lắc đầu nở nụ cười xinh đẹp thế là hắn lại chải tiếp.
Hiện giờ Nữu Nữu đã gả làm vợ hắn nên nàng không chải kiểu đầu thiếu nữ nữa mà búi thành búi của phụ nhân.
Dưới sự chỉ đạo của nàng hắn cũng miễn cưỡng chải được một búi tóc, lại chọn một cây trâm cài lên.
Khuôn mặt ngây ngô của nàng xứng với búi tóc phụ nhân mang lại cảm giác mâu thuẫn nhưng lại xinh đẹp khiến người ta không rời mắt được.
Ân Tu Trúc lại ngây người, không nhịn được hôn nàng, Nữu Nữu thì bảo vệ búi tóc mà trốn ra sau: “A! Búi tóc của ta.
Đừng để nó xõa nữa!”
Ân Tu Trúc cười cười và bảo đảm không hôn nữa thì Nữu Nữu mới thẳng người lại.
Ân Tu Trúc gỡ mấy sợi tóc trên cây lược xuống rồi lại kéo mấy sợi tóc trên đầu mình.
Hắn tết mấy sợi tóc lại với nhau và nói với Nữu Nữu: “Đây là vợ chồng kết tóc, một khi đã kết tóc thì chính là cả đời!”
Nữu Nữu vui vẻ đặt mấy sợi tóc bện kia vào tầng chót của hộp trang điểm.
Sau đó Ân Tu Trúc nắm tay nàng nói: “Nhân lúc này còn sớm ta mang nàng đi dạo quanh sân.
Ngày thường nàng tới đây cũng chưa nhìn kỹ, hiện tại nàng là vợ ta thì nhà này cũng là của nàng, bản thân nàng cũng cần biết để quản lý!”
Nữu Nữu gật đầu nghiêm túc nói: “Bà nội nói thịt phải chôn dưới đáy bát để ăn, ta quản lý gia đình cũng phải như thế.
Tiền phải bẻ thành hai nửa để tiêu, không cần tiêu thì nhất quyết không được tiêu.
Lương thực phải tiết kiệm, không được phô trương lãng phí, càng không thể khoe giàu có!”
Ân Tu Trúc cười nói: “Vậy ta cưới nàng là đúng rồi, nàng quả là biết quản lý gia đình.
Ta có một đống bạc và khế đất còn chưa có ai quản kìa.
Ta còn có đất ruộng cho thuê lấy lương thực cũng chưa có ai quản đâu! Hiện giờ ta cưới được cô vợ giỏi giang như thế coi như cũng bớt lo nhiều.”
Nữu Nữu đắc ý nói: “Đúng thế! Ta cũng cảm thấy mình thật biết quản lý gia đình!”
Ân Tu Trúc nhếch khóe miệng hỏi: “Cảm thấy tức là nàng chưa từng quản gia ư?”
Nữu Nữu chớp mắt nói: “Ta gả tới đây thì mới có nhà mà quản chứ?”
Ân Tu Trúc bật cười: “Được, ta mang nàng đi dạo một vòng, còn việc bố trí sắp xếp thế nào đều do nàng cả.”
“Chàng mau dẫn đường đi!” Nữu Nữu hào phóng hẳn lên.
Ân Tu Trúc giới thiệu cho Nữu Nữu từ chính phòng tới sân trước, sân sau, mọi căn phòng và ngóc ngách trong nhà đều đi qua một lần.
Mãi tới khi xem xong hai người mới về tân phòng.
Hắn mở một cái rương ra và lấy một hộp gỗ đàn, bên trong đựng mấy thỏi vàng cùng mấy tờ khế đất, tất cả hắn đều giao cho Nữu Nữu: “Đây là toàn bộ gia sản của ta, ngân lượng thì không quá nhiều, đất cũng thế.
Nàng quản những cái này trước, chờ về sau ta kiếm được nhiều bạc hơn sẽ giao hết cho nàng quản!”
Nữu Nữu cười tủm tỉm thưởng thức mấy thỏi vàng và nói: “Cũng được, nể mặt đống vàng này ta sẽ quản lý gia đình thật tốt! Đúng rồi, trong nhà có khóa không?”
“Có, nàng cứ lấy mà dùng!” Ân Tu Trúc đáp.
“Hì hì, thật tốt quá, bà nội nói tiền tài không thể để lộ ra ngoài, vì thế ta phải cất đống tiền này thật kỹ.
Giấu ở đâu bây giờ nhỉ? Để ta xem!” Nữu Nữu ôm lấy cái hộp và đi vòng quanh xem.
Ân Tu Trúc để mặc nàng vừa lẩm bẩm tìm nơi giấu tráp vừa ngắm bộ dạng yểu điệu của nàng, trong lòng cũng vui mừng.
Thật vất vả mới chờ tới lúc mặt trời ngả về tây, Ân Tu Trúc nhanh chóng hâm lại đồ ăn rồi mang lên chờ người Nháo Động Phòng tới.
Ân Tu Trúc không nhận lễ lại mời người trong thôn ăn tiệc hai lần thế là hảo cảm trong lòng mọi người với hắn tăng gấp bội.
Đến lúc Nháo Động Phòng vào buổi tối mọi thôn dân đều chủ động kêu gọi, đám thiếu niên thích náo nhiệt tốp năm, tốp ba lên núi.
Trước khi đám Đại Bảo ra cửa đã bị Lý thị giữ chặt lấy dặn nửa ngày.
Bà nói Ân gia không có trưởng bối nên bọn hắn không được để người tới Nháo Động Phòng làm quá.
Đại Bảo làm anh thì phải canh thời gian, làm