Cao lương chín.
Dưới mái hiên nhà Đào Tam gia treo đầy những chùm cao lương màu mận chín nặng trĩu, nhìn cực kỳ khả quan.
Sau khi phơi khô cao lương thì phải gõ tách hạt.
Lý thị và con dâu ngồi trên băng ghế nhỏ múa may một cây gậy gỗ tròn dẹp trong tay gõ xuống những tua cao lương.
Viên cao lương hồng nhạt dần rụng ra chất chồng.
Những hạt cao lương đó được để lên mặt những cái sàng lớn đặt ở sân trước phơi.
Hạt cao lương hồng nhạt có lẫn những con sâu cũng màu hồng.
Tụi nó không chịu nổi nắng nóng nên bò ra và lập tức bị bầy gà canh giữ bên ngoài chuẩn xác mổ một cái đi đời nhà ma.
Thu xong cao lương thì ngô cũng chín và có thể bẻ.
Gốc cao lương không cần vội cắt về nhà mà phải bẻ ngô về nhà đã, đây mới là việc lớn.
Một nhà Đào Tam gia từ già tới trẻ đều bận việc lu bù.
Lý thị và con dâu phụ trách bẻ ngô, Đào Tam gia và hai đứa con trai phụ trách gùi về nhà.
Lá ngô sắc nhọn có thể cắt vào mặt nên nữ nhân đều phải đội mũ rơm quấn khăn vải mới dám đi vào ruộng ngô.
Đám nam nhân thì chẳng sao cả, bọn họ vẫn mặc áo ngắn lộ cánh tay rắn chắc.
Khuôn mặt bọn họ vui vẻ khi cõng những sọt ngô vàng rực ai nhìn cũng mê về nhà.
(Truyện này của trang Rừng Hổ Phách) Đại Bảo và Nhị Bảo đi học về lại vội vàng nấu cháo, hái rau, rửa rau chuẩn bị nguyên liệu để Lý thị về nhà xào rau làm bánh.
Bận rộn mấy ngày nhà Đào Tam gia mới thu hoạch xong ngô.
Cây ngô tạm thời chưa cần cắt vội mà cứ để mặc nó ở trong đất.
Nhân lúc ánh mặt trời đang chói chang bọn họ phải tẽ hạt ngô ra phơi.
Mỗi người nông dân khi đối mặt với lương thực đều trở nên nóng nảy.
Trong sân chất đầy ngô, dưới ánh mặt trời tụi nó tỏa ánh sáng vàng mê người.
Đống ngô này đã được phơi mấy ngày, thực thích hợp để tẽ hạt.
Một cái nong thật lớn được đặt dưới bóng cây lê ở cạnh sân, bên trên đều là bắp ngô.
Cả nhà Đào Tam gia ngồi vây quanh đó tẽ hạt ngô.
Trường Phú và Trường Quý cầm một dụng cụ bằng gỗ có đầu bẹp để tách một hàng hạt ngô xuống sau đó ném bắp ngô cho mọi người.
Bắp ngô rỗng một hàng hạt ngô thì dễ tẽ hơn nhiều.
Dưới cây lê có gió mát thổi, những quả lê lắc lư trên đầu.
Bọn nhỏ thèm nên thỉnh thoảng lại ngửa cổ nhìn.
Trong đám cây ăn quả trồng quanh sân thì quả mận chín sớm nhất, nhưng quả nào hơi ngọt đều bị chim mổ hoặc sâu gặm sạch, cây đào thì không ra được mấy quả.
Sau Tết Đoan Ngọ đống đào kia đã bị mấy đứa nhỏ tham ăn trong nhà gặm hết.
Duy chỉ có mỗi cây lê này là vừa cao vừa to, quả lê lại ngọt nên từ trước đến giờ nó là đối tượng trọng điểm được Đào Tam gia bảo vệ gắt gao, bọn nhỏ cũng chỉ có thể ngó lên nhìn và than thở.
“Tam Bảo, làm cho đàng hoàng vào, con có nhìn nữa thì quả lê cũng không rơi xuống đâu!” Lưu thị xoay đầu Tam Bảo lại.
Tay hắn nhỏ nhưng một hai phải chọn bắp ngô lớn nhất để tẽ, hơn nữa cứ tẽ được một hàng hắn lại ngẩng đầu nhìn quả lê, hận không thể há miệng cho quả lê rơi vào miệng mình luôn.
Tứ Bảo cười trêu Tam Bảo, “Tam Bảo, huynh ăn nhiều hơn đệ mà tẽ hạt ngô lại không nhanh bằng đệ!”
Tam Bảo nghe vậy thì lập tức vốc một nắm hạt ngô ném về phía Tứ Bảo.
Tên kia nhanh chóng cầm quạt hương bồ che chắn thế là hạt ngô rơi khắp sân.
Lý thị nói với Nữu Nữu lúc này đang chăm chỉ tẽ hạt ngô: “Nữu Nữu, trong phòng bà nội có roi hoàng kinh tử, con đi vào lấy ra đây cho bà!”
Nữu Nữu đang duỗi tay nhỏ hăng hái chiến đấu với một bắp ngô nghe thấy bà nội gọi thì mờ mịt ngẩng đầu lên tròn mắt nhìn Lý thị vì không rõ tình huống như thế nào.
Tam Bảo và Tứ Bảo thì nhanh chóng khom lưng nhặt hạt ngô vãi, Lý thị thì cười không nói gì.
Nữu Nữu mờ mịt nhìn một vòng sau đó lại tiếp theo cúi đầu tẽ hạt ngô.
Đại Hoa mang theo sáu con mèo con lắc lư đi ra, tụi nó con đen con đốm tròn xoe một đống lăn lộn trên sân.
So với bóng cây râm mát thì tụi nó thích ánh mặt trời ấm áp hơn.
Đại Hoa tìm một vị trí thoải mái nhất, bày ra tư thế hưởng thụ nhất mà híp mắt tắm nắng.
Đám mèo con thì hiếu kỳ nên đi vòng quanh khám phá, miệng kêu meo meo.
Tam Bảo kích động vươn tay với đám mèo con và gọi ‘meo meo meo‘ để dụ dỗ.
Có một con mèo đen tuyền to gan tò mò nhảy tới dưới tàng cây lê thế là Tam Bảo và Tứ Bảo buông bắp ngô trong tay đón lấy con mèo ôm vào lòng.
Người lớn cũng không trông cậy tụi nó có thể giúp được bao nhiêu việc, dù sao việc tẽ hạt ngô này cũng thực vất vả, làm một lúc là ngón tay sẽ vừa đỏ vừa sưng.
Chính vì thế khi Tam Bảo và Tứ Bảo quay qua chơi đùa thì mọi người cũng không ai nói gì.
Con mèo đen nằm trong lòng bàn tay Tam Bảo mà meo meo, cái miệng nhỏ lúc há lúc ngậm lộ ra đầu lưỡi nhỏ hồng nhạt.
Tứ Bảo vươn ngón tay cào cái cằm của con mèo thế là nó lập tức ngừng kêu và hưởng thụ sự phục vụ kia.
“Meo meo ngoan quá!” Tứ Bảo khen ngợi, ngón tay càng thêm uyển chuyển nhẹ nhàng.
Chờ Tứ Bảo cào đủ rồi con mèo con mới vươn hai chân trước ra ôm lấy ngón tay Tứ Bảo chơi, thậm chí còn dùng hàm răng nhỏ cắn cắn khiến Tứ Bảo vui cười tít cả mắt.
Tam Bảo giao con mèo đen trong tay cho Tứ Bảo sau đó