Cuối tháng 11 rất nhiều nhà trong thôn bán heo và mổ heo, mỗi ngày đều nghe thấy tiếng heo kêu éc éc.
Đây là khúc dạo đầu của những ngày ăn tết.
Toàn thôn đều tràn đầy cảm xúc hưng phấn, người lớn và trẻ nhỏ đều không tự giác mang theo tươi cười trên khuôn mặt.
Lái buôn tên Vương Thuận kia nhớ rõ ân tình của Đào Tam gia nên mỗi lần tới thôn đều dò hỏi xem nhà họ có cần mang cái gì hắn sẽ mang giúp.
Gần đây hắn luôn qua lại giữa trấn trên và mấy thôn xung quanh vì thế mang theo đồ cũng tiện.
Đào Tam gia cũng không khách khí mà để Vương Thuận mua giúp mình một ít muối để ướp thịt khô sau đó giữ mấy người họ ở nhà mình ăn cơm.
Cứ thế qua lại hai người cùng cũng dần thân quen, số lần Vương Thuận ăn cơm ở nhà Đào Tam gia cũng nhiều hơn, ngược lại hắn sẽ giúp ông mua mấy hộp trà, lá thuốc lá gì gì đó, còn mang theo ít kẹo và điểm tâm cho bọn trẻ con.
Tới 28 tháng 11 Đào Tam gia hẹn đồ tể Trịnh tới nhà mổ heo, trong thôn cũng có hai nhà khác cũng hẹn ông ta hôm nay.
Đồ tể đúng hẹn mang theo dụng cụ tới.
Lý thị nhiệt tình nấu một bát mỳ thật lớn, bên trên để vài miếng thịt khô thật dày đưa cho ông ta.
Đồ tể vui vẻ ăn xong bát mỳ mới lau miệng đi làm việc của mình.
Mọi người đều nói việc mổ heo cuối năm cần phải chú ý nhiều, nhất định phải chiêu đãi đồ tể thật tốt, để hắn ăn no thì mới có sức một đao khiến heo mất mạng, như vậy mới cát lợi.
Nếu một đao không thọc đúng chỗ hiểm vậy heo sẽ kêu thảm và chậm chạp không chết, còn phải thêm đao nữa.
Người của Đào gia thôn cho rằng như thế cực kỳ không may mắn, năm sau mọi việc sẽ không thuận lợi.
Đồ tể Trịnh là đồ tể được mọi người trong Đào gia thôn cực kỳ tin tưởng, hơn nữa giá ông ta đưa ra cũng phải chăng.
Mổ một con heo thu 200 văn, cổ heo và bốn cái móng thuộc về ông ta.
Với giá thế này các thôn dân đều chấp nhận được.
Đào Tam gia dọn hai băng ghế dài đặt song song ở trong viện sau đó cùng đồ tể hợp lực dọn một thùng gỗ lớn tới vị trí đã định.
Lưu thị và Trương thị thì canh đun nước sôi để làm lông, Trường Phú và Trường Quý thì đi tới chuồng heo đuổi con heo béo kia ra ngoài.
Con heo kia bụng lép kẹp, khác với những con mang đi bán, con này không cần cho ăn nhiều làm gì.
Làm như thế lúc mổ heo xong không cần mất công làm sạch nội tạng vậy nên trước hai ngày người nhà đã giảm bớt đồ ăn của nó.
Con heo béo lắc lư đi ra từ chuồng heo tới sân trước.
Nó nhàn nhã cực kỳ, hoàn toàn không cảm nhận được nguy hiểm sắp tới.
Từ lần trước xem mổ heo Nữu Nữu đã có bóng ma vì thế lần này nàng sớm trốn vào trong phòng.
Vừa lúc hôm nay học đường cho nghỉ nên Đại Bảo và Nhị Bảo hứng thú bừng bừng vây xem.
Trường hợp máu me thế này chẳng ảnh hưởng gì tới đám con trai, ý nghĩ trong lòng chúng nó cực kỳ đơn giản: mổ heo xong là có thịt ăn, là tới ăn tết.
Trong thôn cũng có một đống trẻ con chạy tới xem náo nhiệt, tiết mục giải trí vui vẻ nhất của tháng 11 và tháng chạp chính là xem mổ heo.
Không lâu sau đồ tể Trịnh đã xử lý xong một con heo lớn, việc chia thịt còn lại thì càng không phải nói.
Ông ta dùng dao róc xương, lại mài soàn soạt sau đó đi vòng quanh và nhanh chóng phân xong cả con heo.
Đồ tể Trịnh có kỹ thuật thành thạo chuẩn xác vì thế danh tiếng cực kỳ vang dội.
Cái sàng lớn lúc này đặt thịt chân giò, thịt ba chỉ và xương sườn, đầu heo và đuôi thì bỏ vào một thùng riêng, phần nội tạng bỏ vào một thùng khác.
Đồ tể Trịnh phân thịt cực kỳ xinh đẹp lại sạch sẽ, Đào Tam gia vừa lòng pha một ấm trà Hoa Mao Phong và đưa 200 văn tiền đã chuẩn bị cho ông ta rồi cười ha hả nói: “Trịnh lão đệ, vất vả, vất vả!”
“Không có gì.” Đồ tể Trịnh cười và nhận tiền, sau khi kiểm xong ông ta ngồi uống trà nghỉ tạm.
“Trịnh lão đệ, kỹ thuật của ngươi đúng là càng ngày càng tốt!” Đào Tam gia khen.
“Ha ha, tam ca quá khen, ta đây chỉ là quen việc thôi, cũng coi như kiếm bát cơm ăn!” Đồ tể Trịnh mở nắp bát trà thấy mùi trà nồng phả vào mặt, nước vàng vàng xanh xanh thấp thoáng mấy bông hoa nhài thì nói, “Tam ca cũng thích uống Hoa Mao Phong à? Ta cũng cảm thấy trà này uống tốt!”
“Ta là một kẻ thô lỗ, làm gì biết trà gì với trà gì, chỉ là ta quen uống trà này, giá rẻ mùi lại nồng, pha thêm vài lần vẫn không bị nhạt.
Ta nghe người ta nói càng là người chú ý càng coi thường trà có vị quá nồng, nhưng cái này lại hợp ý ta.
Trà nhạt nhẽo quá còn không bằng uống nước sôi để nguội!” Đào Tam gia cười nói.
Đồ tể Trịnh gật đầu đồng ý, vì ông ta cũng tự nhận mình là một người thô lỗ.
Hai kẻ thô lỗ bình phẩm trà ư? Thôi miễn đi! Vẫn nên đàm luận chuyện làm lạp xưởng, thịt khô mới thực tế.
Đào Tam gia cùng đồ tể Trịnh nghỉ ngơi một lát người kia mới đứng dậy cáo từ sau đó cõng dụng cụ muốn