Đến tháng 11 đám lái buôn chuyên thu heo bắt đầu xuất hiện, bọn họ tới từng thôn từng hộ bắt đầu chào giá.
Ba con heo của nhà Đào Tam gia đều béo, cũng phải thôi, gần đây tụi nó ngày nào cũng ăn một nồi khoai luộc quấy với trấu sau đó ngủ để nuôi mỡ.
Mấy ngày nay Lý thị đi dạo trong thôn, cùng nói chuyện với phụ nhân khác xem nhà ai nuôi mấy con heo, định khi nào bán và để lại mấy con.
Sau đó bà về nhà thương lượng với chồng rồi hai người quyết định nhân lúc còn sớm, người bán heo còn chưa nhiều, giá heo còn cao thì bán cho lái buôn hai con, để lại một con nuôi tới cuối tháng béo hơn chút thì mổ để làm thịt khô ăn cả năm.
Heo sống khẳng định không đắt bằng heo đã mổ, nhưng Đào gia thôn cách thị trấn rất xa, vừa không có quầy hàng lại không có người nên việc làm thịt rồi bán không quá khả thi.
Đượi cuối năm làm thịt bán cho người trong thôn cũng không được.
Đám lái buôn cũng nhìn chuẩn điểm này vì thế bọn họ thu mua heo từ những nơi xa xôi rồi mang lên trấn trên bán.
Có lái buôn quen đường quan đạo còn vận chuyển heo tới nơi xa hơn, giàu có hơn để bán.
Lúc Đào Tam gia lên trấn trên bán gà cũng có tìm hiểu giá thịt, hiện tại giá thịt heo đã tăng lên 80 văn một cân.
Năm nay vì hạn hán ảnh hưởng nên giá thịt heo liên tục lên cao, giá heo sống cũng không hề thấp.
Mỗi ngày trong thôn đều có lái buôn tới thu mua heo sống, giá đưa ra cũng không tệ.
Đào Tam gia cũng không nóng nảy mà nói chuyện với vài lái buôn khác nhau.
Qua mấy ngày tiếp xúc ông quyết định bán heo cho một người tên Vương Thuận.
Đào Tam gia nói xong giá với Vương Thuận thế là có ba người nhanh nhẹn vào chuồng heo trói heo mang ra ngoài cân, làm đánh dấu rồi bỏ vào xe gỗ.
Trước hai ngày Lý thị dùng sức cho heo ăn nên bụng hai con heo này no căng.
“Đại gia, hai con heo của nhà thúc đúng là béo, một con 120 cân, con kia cũng 110 cân, tổng cộng là……” Lái buôn móc bàn tính ra đánh hạt châu rồi nói, “Đại gia, tổng cộng là 230 cân.”
Đào Tam gia nhìn hắn gảy hạt châu thấy không sai mới gật đầu.
“Một cân heo hơi là 50 văn, vậy 230 cân là 11 lượng 500 văn.” Vương Thuận chừng 30 tuổi, thân thể cường tráng, cao lớn vạm vỡ, thoạt nhìn là người làm việc nặng nhưng tính bàn tính lại rất thành thục.
Đào Tam gia cười chọc hắn: “Này, ngươi phải tính cho đúng nhé, tính nhiều ta sẽ im lặng nhận còn thiếu thì ta không bỏ qua đâu!”
“Đại gia yên tâm đi, để cháu tính lại cho thúc một lần!” Vương Thuận rất có kiên nhẫn, ngay trước mặt Đào Tam gia hắn lại tính lại một lần, xác định không nhầm mới móc tiền ra nghiêm túc đếm ba lần xác nhận đúng 11 lượng 500 văn tiền mới móc một cuốn sổ có bìa màu xanh ra viết ngày 5 tháng 11, Đào gia thôn, hai con heo nặng tổng cộng 230 cân, một cân 50 văn, tổng cộng 11 lượng 500 văn.
Đào Tam gia nói: “Thằng nhóc này cẩn thận quá nhỉ!”
Vương Thuận cười cất sổ đi rồi đưa tiền cho Đào Tam gia và nói: “Đại gia, người ta đều nói anh em ruột còn phải tính toán rõ ràng, bát cơm này chúng ta chia bốn phần, nếu không ghi nhớ kỹ thì ta lấy đâu ra bằng chứng mà chia tiền, càng không thể vì tiền tài mà tổn thương tình cảm của mọi người được!”
Đào Tam gia gật đầu nói phải.
Vương Thuận cười và chỉ hai con heo trong chuồng gỗ nói: “Đại gia, hai con heo nhà thúc ăn no căng bụng thế là đống cơm heo kia cũng được bán với giá thịt đấy nhé!”
Đào Tam gia đốt thuốc và hít một hơi rồi cười nói: “Giá này bán cho ngươi đã rẻ rồi đó.
Hiện tại giá khoai lang đỏ là bao nhiêu? Giá thịt heo là bao nhiêu? Một bụng khoai lang đỏ này lại thêm được bao nhiêu mỡ? Thằng nhóc ngươi cứ chờ mà kiếm tiền đi!”
Vương Thuận giật giật khóe miệng.
Đào Tam gia lại nói tiếp: “Ta tính cho ngươi xem.
Một con heo sống ngươi mua về làm thịt bán cũng kiếm ít nhất mấy lượng.
Chờ tới tháng chạp người bán heo nhiều nên giá xuống thấp nhưng giá thịt lợn vẫn không giảm, ngươi chờ mà đếm tiền đi!”
“Ai ui đại gia ơi, thúc biết tính quá đó, heo này cháu mua nguyên con, mang về làm thịt phải bỏ nội tạng và máu đi thì còn bao nhiêu cân đâu? Cháu cũng chỉ kiếm chút tiền vất vả thôi, vài người trèo đèo lội suối khuân vác gia súc vừa bẩn vừa mệt, kiếm được tiền lại chia bốn nhà.
Chúng ta chẳng qua kiếm chút tiền ăn tết thôi!” Vương Thuận kêu khổ.
“Đào gia thôn cũng xa trấn trên quá nên làm gì cũng không tiện! Nói thật, các ngươi buôn bán trong thời tiết lạnh thế này cũng quả thực vất vả.” Đào Tam gia cũng đồng tình với Vương Thuận.
“Quả thực không tiện, xe kéo và chuồng gỗ đều phải sửa, còn phải có con la kéo đi đường núi, lúc nào ra tới quan đạo mới đỡ hơn!” Vương Thuận nói.
“Đúng, ta thấy cái xe của các ngươi hơi lạ, hóa ra là hẹp hơn bình thường.” Đào Tam gia lại nhìn nhìn cái xe có chuồng gỗ kia.
“Xe này hẹp hơn nên cũng chở được ít hơn, vì thế một ngày chúng cháu chỉ có thể đi nhiều hơn bình thường.
Thúc