Lưu thị chọn chút dưa đã ngả màu vàng nhạt để Đại Bảo và Nhị Bảo mang tới bên giếng múc nước rửa sạch.
Hiện giờ bốn thằng nhóc con đã học bơi thành thạo vì thế người lớn trong nhà cũng không quản nghiêm nữa.
Đương nhiên một thiếu niên đã 12-13 tuổi mà vẫn bò đến cạnh giếng nước nghịch thì chính hắn cũng sẽ thấy ngượng ngùng.
Đại Bảo xách một thùng nước nhỏ, Nhị Bảo thì bưng rổ dưa chuột, Nữu Nữu ôm cái bình đi theo phía sau anh trai.
Trong bình là con châu chấu bằng trúc, Nữu Nữu bướng bỉnh một hai muốn ôm bình tới bên giếng đổ nước vào bình.
Lưu thị không lay chuyển được nàng thì chỉ cười mắng một câu: “Đồ bướng bỉnh!” sau đó để mặc nàng đi.
Ba người đến cạnh giếng nước ở thôn tây thì vừa lúc Nha Nha cũng đang ở đó rửa rau.
Nữu Nữu vui vẻ đi qua đưa cái bình có đựng con châu chấu bằng trúc cho Nha Nha xem.
Nha Nha vừa thấy đã nói: “Đản Đản cũng có một con châu chấu thế này, giữa trưa nay hắn nháo nhào lên đòi ông nội bện cho hắn! Cái này là tam gia bện cho muội à?”
Nữu Nữu cười khanh khách thừa nhận: “Nha Nha tỷ, đây là Đản Đản đưa cho muội đó! Ông nội muội có biết bện đâu!”
Nha Nha cười nói: “Tam gia đan sọt tre tốt thế mà lại không biết bện cái thứ đồ chơi này ư?”
“Đúng vậy, đúng vậy, muội cũng thấy kỳ quái nhưng ông nội quả thực không biết bện!” Nữu Nữu đáp.
“Nếu Đản Đản cho muội thì muội cầm mà chơi!” Nha Nha nói.
“Nha Nha tỷ có muốn ăn dưa chuột không? Muội lấy cho tỷ một quả, vừa giòn vừa ngọt!” Nữu Nữu nói.
“Được, chờ ta rửa rau xong lại ăn!” Nha Nha cười đáp.
Lúc này Đại Bảo đã múc được một thùng nước thế là Nhị Bảo bưng rổ dưa tới.
Hai anh em nghiêm túc rửa dưa chuột, còn Nữu Nữu thì thò qua lấy nước giếng rửa rửa mu bàn tay.
Chỗ dính nước dưa chuột sờ lên quả nhiên khác những chỗ còn lại thế là nàng vui vẻ nói với anh trai: “Đại ca, nhị ca, các huynh mau sờ sờ xem! Cảm giác thật sự không giống nhau!”
Đại Bảo và Nhị Bảo vươn ngón trỏ quệt quệt vài cái trên mu bàn tay Nữu Nữu và đồng thanh nói: “Không thấy khác gì!”
Nữu Nữu thất vọng chạy tới khoe với Nha Nha.
Tiểu cô nương lúc nào cũng thích đẹp, mà da Nha Nha lại thiên về màu lúa mạch nên nàng cũng muốn bản thân trắng hơn một chút.
Hai người thì thầm to nhỏ, mãi tới khi Đại Bảo và Nhị Bảo gọi thì Nữu Nữu mới chạy tới chọn một quả dưa đưa cho Nha Nha.
Trên đường về nhà Nữu Nữu nhớ ra đã quên mất cái bình đựng con châu chấu và muốn chạy về lấy nhưng Đại Bảo không cho mà để nàng ở lại đợi với Nhị Bảo còn hắn sẽ quay lại lấy bình.
Đây là lý do Nữu Nữu thích ra ngoài với anh trai nhất vì nàng chẳng cần phải làm gì cả.
Chờ Đại Bảo thu lại cái bình rồi thì anh em ba người mới tiếp tục đi về nhà.
Từ xa bọn họ thấy Tam Bảo đang chạy đuổi theo Hoàng Hoàng như bay.
Tam Bảo chạy không lại Hoàng Hoàng nên nhanh chóng bị ném lại một khoảng xa.
Hoàng Hoàng quay đầu nhìn thấy hắn bị bỏ lại thì cũng dừng bước và thè lưỡi dài ra thở hồng hộc.
Chờ Tam Bảo chạy tới nơi nó mới quay đầu chạy tiếp.
Đại Bảo nói với Nhị Bảo: “Xem ra vẫn là Tam Bảo hiểu Hoàng Hoàng, nó căn bản không phải già rồi mà là quá béo, quá lười!”
Nhị Bảo cười gật đầu.
Lúc ăn cơm chiều Tam Bảo cảm giác còn mệt hơn cái kẻ đi gánh phân cả ngày.
Cái tay cầm bánh ngô của hắn run rẩy cực kỳ khoa trương, miệng hắn thì tuyên bố với người nhà: “Từ ngày mai trở đi tự cháu sẽ cho Hoàng Hoàng ăn, phải giảm khẩu phần của nó lại.
Cháu còn muốn tự mình mang theo nó chạy vòng quanh thôn vài vòng.”
Lý thị cười nói: “Vượng Tài là do con đón về, đương nhiên là phải do con quản!”
Tam Bảo trợn trắng mắt nói: “Bà nội, Hoàng Hoàng như vậy bà phải chịu toàn bộ trách nhiệm.
Mỗi ngày bà cho nó ăn toàn khoai lang đỏ thẫm nên nó càng lớn càng béo, càng lười.
Bà nhìn meo meo đi, nó cuộn người một cái là thành quả bóng, trước kia nó có thể sinh 6,7 con mèo con nhưng giờ nó sinh được có ba con, đây đích thị là vì quá béo!”
Lưu thị trừng mắt nhìn Tam Bảo một cái ý bảo hắn phải chú ý giọng điệu khi nói chuyện với người lớn.
Lý thị cũng trợn trắng mắt nói: “Bí đỏ và khoai lang đỏ còn có thể nuôi Đại Hoa và Hoàng Hoàng béo như thế còn bây ăn bao nhiêu thịt mà không béo ra được tí nào là sao? Còn dám nói bà nội nữa!”
Lưu thị bất đắc dĩ nhìn nhìn Trường Phú thế là Trường Phú cười cười ý bảo: Kệ đi, mau ăn cơm!
Đào Tam gia chịu không nổi lập tức gõ tẩu thuốc lên bàn, “Một kẻ không kính trên, một người không nhường dưới! Còn không mau ăn cơm đi!”
Lý thị và Tam Bảo vẫn âm thầm trợn trắng mắt sau đó im lặng ăn bánh bột ngô.
Nữu Nữu căn bản không chịu ảnh hưởng mà vẫn quy củ ngồi trên ghế, muốn ăn cái gì thì gắp cái đó, thoạt nhìn vừa văn nhã lại hào phóng!
Sau khi ăn xong lao động chính trong nhà Đào Tam gia đều xuống ruộng bận việc.
Chờ mạ ngoài ruộng cao bằng cái đũa thì cũng tới lúc thu hoạch lúa mạch.
Người một nhà đông nên thu hoạch lần này cũng không mệt, cứ thế một hơi cắt xong hơn phân nửa.
Hôm nay mùng năm tháng năm Đào Tam gia sớm mang theo con cháu cắt một mảnh lúa mạch sau đó mới về nhà ăn cơm sáng.
Cơm sáng xong ông cũng không sắp xếp thu hoạch tiếp mà tính toán nghỉ tạm một ngày ăn xong tết Đoan Ngọ.
Lý thị vẫn ra ruộng rau hái hai quả bí đỏ về chuẩn bị làm bánh bao bí đỏ thịt khô như năm vừa rồi.
Lưu thị ở trong bếp vội vàng nhồi bột.
Trương thị mới mang