Chuyện Xưa Vị Mật Ong

Chương 44


trước sau


Chương 44: Lo lắng
 
Sau khi đem bản thiết kế của căn nhà làm ra xong, liền bắt đầu sửa sang, Yến Hồi Ôn cơ hồ ngày nào cũng chạy qua nhà mới một lần.
 
Ở trong căn nhà lộn xộn, xi măng gạch men sứ, dây điện..... tất cả đều có.

 
Nhưng Yến Hồi Ôn cảm thấy kỳ quái là, cho dù trong cảnh tượng "tồi tệ" như vậy, mỗi khi đến buổi trưa hoặc chiều tối, lúc cô đến nơi, đều có thể bắt gặp tiểu đội viên của đội đặc chiến.
 
Nếu như là một hai ngày như vậy thì không sao cả, nhưng trọng điểm là tình trạng này duy trì đến gần một tháng.
 
Ngày hôm trước là Giang Châu, hôm qua là Triệu Nhiên.
 
Bọn họ đều mượn cớ vì đến tham quan, cũng không dừng lại lâu lắm, lúc thời gian nghỉ ngơi đến, lúc nên huấn luyện liền rời đi, so với đồng hồ báo thức còn đúng giờ hơn.
 
Còn hơn những cái này, càng thêm làm Yến Hồi Ôn sợ hãi là, có một số đội viên thậm chí cười híp mắt kín đáo đưa cho cô một ít đặc sản. Ví dụ hôm qua, Triệu Nhiên để lại đây một hộp sữa chua.
 
Nếu như tham quan, có thể tham quan được những gì?
 
Yến Hồi Ôn hoài nghi mà nhìn xung quanh một vòng, ngoại trừ bụi bặm, tiếng ồn, cùng công nhân đang làm việc....
 

Làm việc?!
 
Không phải là qua đây giám sát cô, nếu như có tham gia lao động lập tức liền báo cáo không?
 
Đang suy nghĩ, quả nhiên, người lại đến rồi.
 
Lâm Tại Ngôn bước nhanh qua hai túi xi măng ngay cửa vào, Yến Hồi Ôn lập tức kéo anh ta lại: "Hỏi anh một việc?"
 
"Ok! Tôi ngồi xuống trước đã." Anh ta không khách khí kéo tới một chiếc bàn để đặt chân, vừa trở mình, cả người ngồi lên trên, chân cũng giãn ra trên tấm ván gỗ.
 
Yến Hồi Ôn đi qua theo.
 

"Lục Sơ Dương đâu?" Cô giả bộ nghiêm túc.
 
"Ai da! Vô cùng bận." Lâm Tại Ngôn thoáng cái liền cười,"Cơm cũng không chú ý ăn."
 
Hả?
 
"Soạt" Dáng vẻ kiêu ngạo của cô lập tức thấp xuống một phần.
 
"Vậy, là anh ấy để các anh đến?"
 
Yến Hồi Ôn nhướng lông mày cảnh cáo không được nói dối, Lâm Tại Ngôn hỏi: "Nói thật hả?"
 
"Đương nhiên nói thật."
 
Lâm Tại Ngôn trên dưới đánh giá cô một lát: "Thật sự không phải, là tự bản thân bọn tôi xin phép đội trưởng, bởi vì bảo đảm hai người bọn em có thể thuận lợi kết hôn."
 
Bây giờ, đối với trên dưới toàn đội của bọn họ, đội trưởng kết hôn là việc lớn khắp nơi ăn mừng.
 
Chỉ có điều lỡ như, chị dâu ở bên này lại có chuyện thì làm sao?
 
"Cho nên, chị dâu em nên chú ý giữ gìn sức khỏe nha." Lâm Tại Ngôn buông ánh mắt xuống dưới cổ chân cô, cười cười duỗi tay ra,"Đến đây, cho tiểu đệ một trái táo ăn đi."
 
. . . . .
 
Yến Hồi Ôn nghẹn họng, từ trong túi lục lọi ra một trái ném qua, nhìn thấy anh ta cầm lên há miệng cắn, vội vàng nhắc nhở:"Em vẫn chưa rửa qua."
 
Theo lý thuyết, Lâm Tại Ngôn là đại thiếu gia hay soi mói nhất ở trong đội đặc chiến. Nhưng vài lần tiếp xúc, Yến Hồi Ôn cảm thấy cái phẩm hạnh này không giống, trái lại là người rất co được giãn được.
 
"Không cần, có thể ăn là được." Anh ta không để ý, hỏi Yến Hồi Ôn lại muốn một trái khác, tỏ ý giúp cô mang giùm cho đội trưởng.
 
Yến Hồi Ôn vừa nghe thấy tên của Lục Sơ Dương, cho dù đang có tâm sự, vẫn theo bản năng nhặt lấy trái đỏ nhất cầm qua. Lâm Tại Ngôn thấy vẻ mặt nghi hoặc của cô, cong chân lại ngồi thẳng, cười oán giận:"Chị dâu, cũng không phải tất cả đại thiếu gia đều kén ăn."
 
Cô gật đầu.
 
Đang thả lỏng, đột nhiên âm thanh của chói tai của máy khoan kích thích cô đột nhiên nhớ đến chuyện gì, lập tức nhịn không được hưng phấn:"Nghe nói bạn gái thanh mai trúc mã của anh tốt nghiệp về nước?"
 
"Đúng." Vành mắt Lâm Tại Ngôn đều cong lên, từ bên trong túi áo rằn ri lấy ra di động, sau khi mở khóa nhìn chằm chằm vào, "Xinh đẹp không, 208 ngày 16 tiếng không gặp, vô cùng nhớ."
 
Trong tấm hình, cô gái trên người mặc quần áo thạc sĩ, giơ hoa mỉm cười.
 
Hai người bọn họ, tuyệt đối vô cùng xứng đôi.
 
Kỳ thật Yến Hồi Ôn ở hơn nửa năm trước, đã nhìn thấy cô gái này trong di động của Lâm Tại Ngôn rồi. Lúc đó, cô vẫn chưa quá xác định được thiên hướng tình dục của Lục Sơ Dương, hiểu lầm anh cùng Lâm Tại Ngôn ở bên nhau, cũng may bức ảnh Lâm Tại Ngôn ôm lấy bạn gái đó làm cô bừng tỉnh ngộ ra.
 
Nếu không, có hôm nay hay không vẫn chưa biết!
 
Nghĩ như vậy, nhìn thấy bạn gái của Lâm Tại Ngôn cô cảm thấy càng thêm thân thiết.
 
"Cho nên hai người cũng chuẩn bị kết hôn rồi có phải không? Còn ảnh cưới, đã chụp chưa? À..... Còn có khách sạn! Em cùng anh nói, gần đây người kết hôn rất nhiều, bất kể khách sạn hay địa điểm khác đều phải nắm chắc thời gian...."
 
Yến Hồi Ôn đang để hai tay sau lưng, manh manh quan tâm, Lâm Tại Ngôn gõ lên bàn nhắc nhở: "Hôn lễ của hai người, tôi là phụ rể."
 
Ngụ ý, chờ hai người xong việc lại nói.
 
"Không phải còn có Giang Châu sao?" Cô cùng Lục Sơ Dương quyết định tiệc cưới là ở sau tết, Yến Hồi Ôn trực giác cảm thấy làm chậm trễ người khác không tốt,"Triệu Nhiên cũng được, anh làm sao cũng không gấp nha, một chút cũng không sợ đêm dài lắm mộng."
 
Ai gấp người đó biết, nhưng mà Lâm Tại Ngôn cười khúc khích:"Bọn họ có đẹp trai như tôi không?"
 
Không khác là mấy, Yến Hồi Ôn nghĩ.
 
"Hôn lễ của hai người, đó thế nhưng là thể diện cùng phẩm cách của cả đội đặc chiến bọn tôi, phụ rể...." Lâm Tại Ngôn chỉ vào mặt mình,"Đương nhiên tôi đến."
 
"...."
 
Cuối cùng sau khi Lâm Tại Ngôn tuần tra một vòng đi ra, Yến Hồi Ôn vẫn là nhịn không được gọi anh ta lại, cuối cùng tìm được cách diễn đạt khá uyển chuyển:"Cái đó, các anh huấn luyện xong không dễ dàng nghỉ ngơi, nói với mọi người liền đừng qua đây nữa nha."
 
"Dù sao, em bảo đảm ở đây tuyệt đối sẽ không có chuyện gì phát sinh." Cô bổ sung.
 

"Ok!"
 
Cuối cùng, ngày hôm sau là Lục Sơ Dương tự mình tới.
 
Vốn là đang tiến hành sửa sang, bởi vì tính toán nguyên liệu không đủ, cần từ nhà máy điều phối, mà tạm ngưng một ngày, cả căn nhà cuối cùng yên tĩnh lại, Yến Hồi Ôn ghé lên bệ cửa sổ chuyên tâm vẽ tranh.
 
Lục Sơ Dương từ phía sau đi qua, ôm lấy cô.
 
Yến Hồi Ôn sợ tới mức suýt nữa vứt luôn cuốn truyện tranh, như thế nào một chút động tĩnh cũng không có? Thì ra lúc anh không muốn bị người khác phát hiện, có lẽ ngay cả mẹ ruột cũng không nghe ra.
 
Anh cúi đầu dựa sát qua, cười thành tiếng.
 
"Không phải đã nói không đến sao?" Yến Hồi Ôn lầu bầu.
 
"Có một tin tốt." Lục Sơ Dương cười mỉm, nhìn thấy tập tranh của cô, là bức tranh cưới tự vẽ bằng tay, địa điểm chính là bãi tập của căn cứ, từ góc bên trong cửa sổ nhìn ra.
 
Váy cưới màu trắng cùng với lễ phục vũ cảnh.
 
Lúc này, đang ngay giữa thời gian mặt trời lặn, phạm vi nhìn trên tầng cao, có thể nhìn thấy từ xa từng mảng lớn mây hồng màu cam đang che phủ mất ánh mặt trời như mạ vàng đang chậm rãi bay thấp xuống.
 
Mà ánh chiều tà ấm áp này, tràn lan chiếu vào bức tranh vẽ tay cùng với khuôn mặt đang cười của cô.
 
Lục Sơ Dương rũ mắt nhìn quân doanh cùng cô gái nhỏ của anh, trái tim theo đó cũng trở nên yên bình.
 
Yến Hồi Ôn ngoảnh đầu lại chọc vào người anh, cấp thiết

hỏi:"Tin tốt gì thế, nhanh nói đi?"
 
"Kiểm tra chính trị xuống tới rồi." Anh ở bên tai cô trả lời.
 
Lập tức, Yến Hồi Ôn liền nhảy lên xoay người lại, cắn môi vô cùng ngượng ngùng úp úp mở mở hỏi: "Cho nên, có thể.... kết hôn rồi?"
 
Lục Sơ Dương gật đầu, chăm chú nhìn cô: "Có cần chọn ngày khác?"
 
"Không cần!"
 
. . . . . 
 
Ý thức được bản thân buột miệng nói ra, Yến Hồi Ôn nhanh chóng nhỏ giọng bổ cứu: "Anh...muốn chọn sao?"
 
"Ừm."
 
Hả?! Yến Hồi Ôn ngây người, cúi đầu dùng ngón trỏ chọc vào thắt lưng vũ trang anh đang đeo trên eo.
 
"Ồ, vậy anh nhanh chọn..." Cô nói thầm.
 
Lục Sơ Dương sờ đầu cô, cô ngẩng đầu lên, liền đụng phải đôi mắt vui vẻ, vô cùng xinh đẹp, sau đó...
 
"Ngày mai." Anh nói.
 
"..."
 
Yến Hồi Ôn đem đầu đập vào trong lồng ngực anh, nhẹ giọng cười.
 
Cô vừa nghĩ, gần đây vừa nhận được một email, là một họa sĩ nổi tiếng mà cô gặp lúc du học nước ngoài gửi đến mời cô đến Italy cùng với học sinh của ông ấy cùng nhau nói chuyện sáng tác.
 
Suýt nữa cho rằng, phải trở về mới được kết hôn cơ.
 
Kiểm tra chính trị của Lục Sơ Dương đồng thời phê xuống, còn có vài ngày phép mà Lục Sơ Dương không dễ dàng có được. Theo như vậy mà xem, lãnh chứng, cùng anh đi du lịch, sau đó lại đi Italy, thời gian vừa vặn.
 
Nghe thấy anh ở trên đỉnh đầu gân như cười lên, Yến Hồi Ôn liền xoay đầu lại, chống lên bệ cửa sổ nâng má.
 
Lục Sơ Dương kề sát vào cô.
 
"Em vô cùng thích nhà của chúng ta." Yến Hồi Ôn cười nhẹ, khoa chân múa tay lên:"Sau này đây chính là nơi để bàn làm việc dụng cụ vẽ tranh." Bởi vì, từ cửa sổ có thể nhìn thấy nơi anh huấn luyện.
 
Mỗi ngày, lúc mặt trời mọc mặt trời lặn.
 
Yến Hồi Ôn nghĩ, đại khái không có ánh sáng nơi nào hơn ánh sáng nơi quân doanh càng thêm tráng lệ. Bởi vì đó là nơi anh nắm chặt quốc kỳ đỏ năm sao nghênh đón cuộc hành trình huy hoàng đầu tiên, lại ở trong trời chiều tắm gội, nhỏ những giọt mồ hôi.
 

Nơi ấm áp, hòa bình vui vẻ.....
 
Sau này, cô đều sẽ ở nơi này ở bên cạnh anh, đây là sự lãng mạn mà cô muốn cho anh.
 
Lục Sơ Dương cúi đầu lại gần gáy cô, đẩy mái tóc dài ra, đầu mũi cùng môi dừng lại ở nơi đó, là nơi chỉ thuộc về anh, nếm thử vị ngọt của cô, cánh tay thu lại càng chặt.
 
"Ừm." Rất lâu sau, anh mới thấp giọng trả lời.
 
Chờ ban đêm trở lại trong đội, Lục Sơ Dương kêu Lâm Tại Ngôn đến văn phòng.
 
Bởi vì mấy ngày gần đây có chính khách từ quốc gia khác tới trong nước thăm hỏi, đàm phán xong, một hàng người sẽ từ thành phố này xuất phát đi đến thành phố tiếp theo tham quan phỏng vấn.
 
Do đó, trên đoạn đường cao tốc đi đến sân bay, các đơn vị liên kết kiểm tra vô cùng nghiêm ngặt. Ngay cả đội đặc chiến cũng bị phía trên điểm danh phái đi, để phòng ngừa tình huống đột nhiên phát sinh.
 
Chỉ có điều, nhiệm vụ lần này chủ yếu là ở trên xe quan sát, cùng với phối hợp, trợ giúp các đơn vị khác. Nếu như không phát sinh tình huống đặc biệt, bọn họ thậm chí không cần lộ mặt.
 
Vì vậy chi đội trưởng liền đem nhiệm vụ giao cho Lâm Tại Ngôn.
 
Một mặt, nhất định nhanh chóng rèn luyện vài đội trưởng nối nghiệp tiếp theo cho đội, bởi vì Lục Sơ Dương sớm muộn cũng ngồi lên vị trí chi đội trưởng, buông tay với những đội viên này.
 
Mặt khác, lần này dù thế nào ông cũng phải cho Lục Sơ Dương thời gian một ngày để lãnh chứng. Huống chi, ông thật sự không đành lòng thu lại vài ngày phép không dễ dàng được phê duyệt xuống của Lục Sơ Dương.
 
Nhưng Lục Sơ Dương suy nghĩ, vẫn là gọi Lâm Tại Ngôn qua để phân phó vài câu.
 
"Ngồi."
 
"Đội trưởng, chuyện gì vậy?" Lâm Tại Ngôn ngồi vào chiếc ghế đối diện Lục Sơ Dương hỏi.
 
Lục Sơ Dương nâng tay, một túi hồ sơ từ trên bàn trượt đến đối diện.
 
"Ừm, chi đội trưởng cùng tôi nói qua rồi." Lâm Tại Ngôn vừa nhìn lên hai chữ "bí mật" của túi hồ sơ, liền biết, "Anh yên tâm đi! Liền tính anh không ở, bọn tôi cũng tuyệt đối không làm mất mặt anh."
 
"Yên tâm?"
 
Lục Sơ Dương ngẩng đầu liếc nhìn anh ta, Lâm Tại Ngôn tự giác cười khan hai tiếng:"Làm sao vậy, đội trưởng?"
 
"Lần trước ai dưới mí mắt của tôi bị thương?" Lục Sơ Dương gõ đầu, giả vờ nghi hoặc.
 
"Đội trưởng, liền chỉ có lần đó anh làm sao luôn nhắc vậy, hảo hán cũng không nhắc đến việc dũng cảm ngày xưa mình từng làm nha."
 
"Ồ! Việc dũng cảm ngày xưa?"
 
"Không không! Chủ yếu vẫn là dựa vào anh cùng Giang Châu đến cứu tôi, lúc đó Giang Châu ở phía sau ngắm bắn, súng ngắm vừa lên, anh từ bên cạnh lập tức...." Lâm Tại Ngôn vẻ mặt đau khổ hồi tưởng lại lịch sử đen tối duy nhất của mình.
 
Nhưng mà lần lịch sử đen này, nếu như không phải đội trưởng quả quyết.... có lẽ anh ta đã mất mạng rồi.
 
Ở trong miệng lẩm bẩm vẫn chưa nói xong, anh ta bị một tiếng mệnh lệnh của Lục Sơ Dương, dọa cho bật vù lên  từ trên ghế, vội vàng đứng nghiêm cúi chào: "Đội trưởng, lần này bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ."
 
Qua một hồi.
 
"Lại là nhiệm vụ đơn giản." Cuối cùng Lục Sơ Dương nhìn anh ta, từng chữ dặn dò,"Cũng xốc lại tinh thần."
 
"Vâng!"
 
Lâm Tại Ngôn đi ra ngoài, lúc đóng cửa đột nhiên xoay đầu lại: "Đúng rồi nha đội trưởng, trước tiên chúc mừng anh cùng chị dâu tân hôn vui vẻ."
 



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện