Chương 45: Lãnh chứng
Lâm Tại Ngôn đi đến cửa của văn phòng làm việc, từ phía xa nhìn thấy Triệu Nhiên nghỉ một ngày phép cuối cùng cũng trở lại. Triệu Nhiên xách lấy hai hộp giữ nhiệt, đang đi về hướng khu kí túc xá.
Lúc Lâm Tại Ngôn nhìn thấy cậu ta, cậu ta cũng vừa xoay đầu lại nhìn thấy Lâm Tại Ngôn.
"Lâm ca, đến đây uống canh, là mẹ tôi tự tay nấu đó, nấu cả một đêm cơ!" Triệu Nhiên đem hộp giữ nhiệt đổi sang tay khác, giơ cánh tay lên trực tiếp vẫy tay.
Lâm Tại Ngôn ung dung đi qua, đánh giá quần áo bình thường của cậu ta: "Ồ! rất có phong cách nha."
Triệu Nhiên mặc là một bộ quần áo lao động cùng với đôi ủng quân đội.
Bộ quần áo này vô cùng bình thường, nhưng ngoài ý muốn là, chiếc áo thun tay ngắn trên người cậu ta, ở chính giữa là một chú thỏ in hoa.
Cảm nhận được ánh mắt của Lâm Tại Ngôn, cậu ta vò đầu cười.
"Chính là chú thỏ đó mà tôi nuôi, dễ thương không?" Triệu Nhiên thẹn thùng hỏi.
Lâm Tại Ngôn động khóe môi, thật sự nhịn xuống không đi trêu chọc cậu ta, một tên đàn ông lớn đầu ngày ngày đem một con thỏ đặt ở trên tim, chẳng lẽ còn có cái gì không thể nói?
Triệu Nhiên biết đối phương tương đối chướng mắt tính cách này của cậu, bởi vì tính cách yêu ghét của Lâm Tại Ngôn từ trước đến giờ đều trực tiếp thể hiện ở trên mặt.
Đàn ông thực thụ cũng không thích giả bộ.
Nhìn thấy Lâm Tại Ngôn không tiếp lời, Triệu Nhiên đổi câu hỏi mà hỏi: "Đội trưởng có dặn dò chuyện gì đặc biệt không?"
Nhưng vừa hỏi xong, cậu liền muốn cắn lấy đầu lưỡi của mình, đội trưởng là đơn độc kêu Lâm Tại Ngôn đi qua. Rất rõ ràng, liền tính là đặc biệt vậy cũng là dặn dò cho Lâm Tại Ngôn nghe, cậu nhiều chuyện làm gì.
Thật ngốc, từ nhỏ đến lớn đều không biết nói chuyện, cậu ta âm thầm nghĩ.
"Có!" Không ngờ rằng, đối phương lại trả lời.
Triệu Nhiên đôi mắt trông mong nghiêng đầu, Lâm Tại Ngôn vỗ vai cậu: "Xốc lại tinh thần, nhất là...."
"Nhất là cái gì?"
"Nhất là...." Lâm Tại Ngôn xoay đầu híp mắt cười, "Quán quân cuộc thi máy móc lớn như cậu, còn có nha cái gì mà quán quân cuộc thi máy tính, đừng có luôn kiêu ngạo, chững chạc một chút."
Chững chạc.
Đây là thứ ngày đầu tiên vào đội, Lục Sơ Dương dạy cậu.
Lúc đó, cậu đem theo vầng sáng quán quân giải đấu máy tính lớn đi vào căn cứ, tự cao tự đại. Nhưng còn không có oai phong được một ngày, liền bị Lục Sơ Dương ngược đến cơm cũng nuốt không nổi.
Từ đấy, cậu liền tỉnh ngộ, chiến trường không giống như vậy.
Hai người tiến vào khu ký túc xá, hướng về phía cầu thang đi lên.
"Lâm ca, anh không phải cao thủ máy tính sao, à đúng rồi, còn có Giang ca, là quán quân ngắm bắn."
"Châu Châu...." Lâm Tại Ngôn cười, Giang Châu còn không thể tính.
Nếu như nói đến ngắm bắn, Lục Sơ Dương hoàn toàn xứng là người đứng đầu, loại bình tĩnh cùng nắm chắc đó, là thứ mà bất luận ai trong đội cũng không học được.
Nhưng Lục Sơ Dương bồi dưỡng Giang Châu, lấy động tác khó mà phát hiện thua cậu ta, đem cậu ta đi tham gia cuộc thi. Không những như vậy, đấu vật, thể năng, thi đấu quốc tế, Lục Sơ Dương hết thảy đều lấy đội viên của anh làm trọng.
Nhưng trong nhiệm vụ, Lục Sơ Dương trong mắt của các đội viên lại là người không gì làm không được, đi đảm đương trách nhiệm.
"Hả? Giang ca không phải sao?" Nghe thấy nửa câu nói của Lâm Tại Ngôn, Triệu Nhiên tự mình nói thầm.
Lâm Tại Ngôn chỉ cười mỉm mà đi về phía trước, dụng tâm của đội trưởng anh ta hiểu rõ, Giang Châu cũng hiểu rõ, nhưng vẫn là không nên nói ra cũng tốt.
Đây cũng chính là lý do anh ta vô điều kiện nghe lời Lục Sơ Dương, cũng là phương hướng mà anh ta nỗ lực muốn đạt được.
Ngày hôm sau.
Bọn Lâm Tại Ngôn lại lần nữa được nhấn mạnh một lần về nhiệm vụ trong phòng chỉ huy, mặc lên trang bị liền lên xe, lần này Lục Sơ Dương chỉ cử đi sáu đội viên.
Lúc Yến Hồi Ôn đến căn cứ đặc chiến, chỉ còn lại Triệu Nhiên còn chưa lên xe.
Cậu ta đang đeo súng chạy về hướng xe.
Lâm Tại Ngôn ngồi ở ngay cửa xe kêu cậu ta từ một bên khác lên xe, sau đó xoay đầu liền nhìn thấy Yến Hồi Ôn đang đứng tại chỗ, chào hỏi:"Chào chị dâu!"
Anh ta vừa nói xong, lập tức, đội viên ở trong xe đem đầu vây quanh lại vẫy tay, Triệu Nhiên nhìn từ xa vô cùng hưng phấn.
Nhìn thấy Lục Sơ Dương không chú ý, Yến Hồi Ôn lén chạy qua, nhỏ giọng hỏi: "Mọi người tại sao so với tôi càng kích động vậy?"
"Bởi vì...."
"Bởi vì hai người cuối cùng cũng kết hôn rồi nha!" Đoàn người đều cười lên.
....
Yến Hồi Ôn cảm khái nửa ngày, Lâm Tại Ngôn dựa tay lên cửa xe chuẩn bị đóng cửa: "Chị dâu, tân hôn vui vẻ nha, chúng tôi đi trước, chờ trở về phát kẹo cưới cho chúng tôi ăn."
"Ừm, chú ý an toàn!" Yến Hồi Ôn nhanh chóng nhảy ra một bước, nhường cửa xe đóng lại.
Nhìn chiếc xe vũ cảnh từ từ rời khỏi tầm mắt, sau đó, cô cùng Lục Sơ Dương cầm lấy giấy tờ liền nhanh đi cục dân chính.
"Ngày mấy vậy? Nhiều người như vậy? " Lúc xuống xe, Yến Hồi Ôn than lên, đều xếp hàng rồi.
Liếc nhìn di động, ngày 17 tháng 8?
"Thất tịch." Lục Sơ Dương đáp, nắm lấy tay cô đi vào trong, hai người tiến vào bên trong đại sảnh cục dân chính.
"Vậy chúng ta cũng quá trùng hợp rồi nha!"
Lục Sơ Dương cười cười, rõ ràng đã sớm đoán trước, dẫn cô đi đến nơi có ít người chờ đợi. Không qua vài phút, có một đôi người yêu trẻ tuổi khoác cánh tay cũng từ trong đám người né sang đây.
Cô gái nhìn thấy hai người bên cạnh.
"Woa! Bao cổ tay của hai người rất dễ thương nha." Cô ấy chú ý đến thứ màu trắng trên cổ tay trái của đối phương, kinh ngạc lên,"Nhãn hiệu này tôi cũng rất thích, hả? Nhưng mà chưa gặp qua kiểu này, là phiên bản giới hạn sao?"
Trên đôi tay đang nắm lấy nhau đang đeo lên một cặp bao cổ tay tình nhân.
Vốn là không có gì đặc biệt, chỉ có điều Yến Hồi Ôn ở phía trên vẽ lên hai nhân vật chibi nhỏ, là phong cách vẽ độc đáo của cô.
"À, không phải bản giới hạn, là tôi tự vẽ lên." Yến Hồi Ôn cười đáp.
Trong ngày thường, Lục Sơ Dương trong đội đặc chiến, cho dù một chiếc nhẫn cũng không được đeo lên. Hôm nay lúc ra cửa, cô bán manh, mới không dễ dàng đem bao cổ tay đeo lên tay anh.
Nhưng mà.... nhẫn?
Lục Sơ Dương không có nhắc tới, không phải đã quên rồi, cô suy nghĩ.
"Cô vẽ cũng thật đẹp quá