Chung quanh đều các cặp vợ chồng trẻ tới kiểm tra, cho nên lúc Ôn Nam với Mạnh Hoài tới, tự nhiên bị nhiều người chú ý.
Ôn Nam lo lắng đến lạnh cả tay, Mạnh Hoài lại lớn tiếng nói một câu: "Là tớ kiểm tra chứ đâu phải cậu, lo lắng như vậy làm gì!"
Ôn Nam trừng mắt nhìn cô một cái: "Cậu còn không biết xấu hổ, có im đi không."
Đột nhiên nhớ tới gì đó, Ôn Nam lại hỏi: "Đúng rồi, sao không gọi Lý Bạch tới đi cùng?"
" Tớ không có ngượng đâu, chỉ sợ anh ấy ngượng thôi."
Ôn Nam hoàn toàn hết chỗ nói rồi, nữ nhân đang yêu này là đồ ngốc! Ngu ngốc!
Ai, không đúng, mình cũng đang yêu đương mà...
Kết quả lúc sau, Mạnh Hoài lúc này mới bắt đầu trở nên nghiêm, lúc đầu còn ôm một tia hy vọng, hiện giờ...
Ôn Nam cũng là mặt ủ mày ê, "Bây giờ tính sao đây?"
"Tớ muốn nói chuyện với Lý Bạch."
Ôn Nam cũng không nhiều nữa. Con là của Lý Bạch, quyết định của hai người mới là quan trọng.
Trong lòng Ôn Nam, nếu tình cảm của hai người sâu nặng, sinh con cũng không phải là điều không thể, rốt cuộc cũng chỉ là một sinh mệnh, chẳng qua, hai người đều à học sinh, đặc biệt là Mạnh Hoài, cô chỉ mới chuyển trường về đây.
Lần nữa nhìn thấy Mạnh Hoài là ba ngày sau.
Cô hưng phấn lôi kéo Ôn Nam trung tâm mua sắm mua quần áo.
"Cậu nói xem đến gặp ba mẹ thì mặc gì thì được, cậu có kinh nghiệm, mau truyền lại cho tớ." Mạnh Hoài dọc đi không ngừng nói chuyện.
Không sai, kết quả nói chuyện của Lý Bạch và Mạnh Hoài chính là, trước khi ba mẹ Lý Bạch từ nước ngoài trở về ăn tết, sau đó mùng bốn tết là sinh nhật lần thứ 20 của Mạnh Hoài, sau hôm đó hai người sẽ đi đăng kí kết hôn.
"Trường học bên kia làm sao bây giờ." Ôn Nam vẫn có chút không yên tâm hỏi.
"Còn có thể làm sao được nữa, chỉ có thể nhờ ba tớ, tìm quan hệ giúp tớ tạm nghỉ học một năm." Mạnh Hoài một bên chọn quần áo, một bên không chút để ý nói.
Như vậy, cũng là phương pháp giải quyết tốt nhất rồi.
Nhìn bạn tốt trên mặt lộ ra hạnh phúc tươi cười, Ôn Nam cũng không khỏi vui vẻ lên.
Buổi tối sau khi về nhà, lúc Ôn Nam và Hứa Diệc Hành trò chuyện, chia sẻ niềm vui của chính mình.
"Hứa Diệc Hành, anh biết không? Mạnh Hoài phải đi gặp ba mẹ Lý Bạch, không lâu là có thể đăng kí kết hôn, sau đó cùng nhau đón một sinh mệnh mới, thật hạnh phúc."
Hứa Diệc Hành âm thanh vui vẻ của cô, cũng cười nói: "Sao vậy, hâm mộ? Nếu em muốn, ngày mai chúng ta liền đi đăng kí, chẳng qua đứa nhỏ này, còn phải cố gắng nhiều."
Ôn Nam ở trong lòng yên nguyền rủa Hứa Diệc Hành, nghiêm trang giả lưu manh, hừ...
Bây giờ đang là mùa đông, Ôn Nam đi trong gió lạnh, cả hai tay đều bỏ trong túi, nhìn cặp đôi phía trước rúc vào sưởi ấm cho nhau, Hứa Diệc Hành, khi nào anh mới về...
Tới gần tết, trên đường không khí năm mới ngày càng rõ.
Mạnh Hoài mặc một thân màu đỏ rực, mang theo bao tay trong tay còn cầm một cây hồ lô ngào đường, cực kỳ giống học sinh tiểu học. Một bên ăn một bên hỏi Ôn Nam, "Nói như vậy, hứa đại thần sẽ không về ăn tết hả?"
"Đúng vậy, nghe anh ấy nói hiện giờ đang rất bận, tớ còn không dám gọi cho anh ấy."
"Không thể nào, chẳng lẽ ở nước Mỹ tìm được một cô gái Mỹ rồi?"
Ôn Nam mặc đồ kín mít, một cái khăn quàng cổ lớn che lấy nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra một đôi sáng ngời.
Mà cặp mắt kia, lúc này đang liếc Mạnh Hoài ở bên cạnh, "Nói bừa cái gì vậy, chăm sóc tốt bản thân đi, là người sắp làm mẹ rồi, còn có hài nhi trong bụng nữa."
Mạnh Hoài cười, nhìn bụng của mình nói: "Bảo bảo ơi, con có nghe hay không, mẹ nuôi của con khi dễ mẹ đó."
Ôn Nam nhịn không được bị chọc cười, Mạnh Hoài hiện giờ đã mang thai bốn tháng, nhưng do cô vốn rất gầy, hơn nữa đang là mùa đông, cho nên căn bản nhìn không, cô nói chuyện với bụng cứ như là đang lầm bầm một mình.
"Thật hy vọng có thể sinh ra thật tốt đẹp." Mạnh Hoài đột nhiên nói một câu.
"Hả?" Ôn Nam tò mò nhìn về phía Mạnh Hoài.
"Không có gì, cứ coi như thai phụ này gần dây đa sầu đa cảm đi, ha ha."
Ôn Nam thu hồi ánh mắt, thật ra cô có thể hiểu được Mạnh Hoài, ở thời điểm này, kéo bạn thân đi dạo phố, trong lòng vui vẻ, dù là mùa đông cũng rất ấm áp
Nhưng trời mưa gió thất thường, trời cao không cho con người xuôi gió thuận buồm.
Trước hôm ba mẹ Lý Bạch về nước một tuần, bà ngoại Mạnh Hoài qua đời.
Chú Mạnh phải hoãn công việc gấp rút trở về, một tay tổ chức tang lễ, tâm tình của Mạnh Hoài cũng chùn xuống.
Ôn Nam ngồi cùng mạnh hoài ở ghế dài trong công viên, nghe cô chậm rãi kể ra.
"Lúc tớ mười tuổi, mẹ tớ mất, thậm chí tớ còn không thấy mặt mẹ lần cuối, mà ba tới cùng không trở về, ông ấy quá bận. Từ đó trở đi ba và tớ trở thành người lạ" Mạnh Hoài nhìn xuống mặt đất, lại tiếp theo nói, "Sau lại, ba thuê bảo mẫu cho tớ, nhưng bão mẫu đâu có khiêm tốn như bề ngoài, bà ta tức giận sẽ đánh người, ba cũng không rảnh lo cho tớ, tớ sẽ chạy tới nhà bà ngoại, bà ngoại nhìn rất giống mẹ, thậm chí còn thương tớ hơn cả mẹ, mọi người đều cho rằng tớ không có ai quản giáo nên mới vô pháp vô thiên như vậy, chỉ có bà ngoại bù đắp tình mẫu tử cho tớ, trong lòng tớ vẫn luôn coi bà là mẹ, bây giờ, bà cũng đi rồi, tớ thật sự không còn mẹ..."
Ôn Nam nghe không nổi nữa, ôm lấy Mạnh Hoài, "Được rồi, đừng nói nữa, cũng không cần suy nghĩ, cậu còn có Lý Bạch, còn có tớ, còn có đứa con trong bụng nữa, mọi thứ sẽ tốt thôi."
Sau đó, Lý Bạch đến đón cô.
Nhìn Lý Bạch che chở Mạnh Hoài như bảo bối, Ôn Nam trong lòng mới dễ chịu một ít, hy vọng một chút, mong là người bên cạnh mình, có thể cả đời hạnh phúc mà sống.
Một tuần sau, sáng sớm tinh mơ Ôn Nam đã tỉnh lại, mí mắt cứ giật giật, trong lòng ẩn ẩn bất an.
Lúc xuống cầu thang, suýt chút nữa là té từ cầu thang cuống, may mắn bắt được tay vịn, thật nguy hiểm.
Lúc giữa trưa, loại cảm giác bất an này vẫn tồn tại như cũ.
Tiếng chuông