Vốn dĩ cho mọi việc sẽ dần dần tốt lên, nhưng đâu biết, đây chỉ mới là bắt đầu.
Ôn Nam vừa mới chuẩn bị đến nhà Mạnh Hoài để giúp cô đỡ buồn, ngoài ý muốn, nhận được điện thoại của Lý Hiểu Bạch.
Con của Mạnh Hoài mất rồi.
Vội vội vàng vàng chạy tới bệnh viện, Mạnh Hoài giống như búp bê rách nát , sắc mặt tái nhợt, cho dù đang ngủ mơ, mày cũng nhăn lại.
"Sao lại thế này?" Ôn Nam ở ngoài cửa phòng bệnh Lý Hiểu Bạch.
"Trên đường ngẫu nhiên gặp được, bị người ta đẩy một cái, sau đó tớ liền đưa cậu ấy. Bác sĩ nói cậu ấy gần nhất cảm xúc dao động quá lớn, thân thể cũng suy yếu, cho nên không giữ được." sắc mặt của Lý Hiểu Bạch cũng không tốt.
Ôn Nam ngồi ở mép giường, nắm tay cô.
Gần đây xảy ra quá nhiều việc, Mạnh Hoài vẫn luôn muốn giảm béo, bây giờ chỉ còn da bọc xương, làm người ta đau lòng.
Ôn Nam cảm giác hốc mắt có chút nóng.
Trước kia cậu ở bên cạnh tớ luôn vui vẻ, lần này, đến lượt tớ bảo vệ cậu.
Lúc Mạnh Hoài tỉnh lại, phản ứng đầu tiên là sờ bụng nhỏ của chính mình, sau đó bắt đầu cười, là một nụ cười rất thê lương, nước mắt liền chảy ra.
Ôn Nam rất là đau lòng, chỉ có thể gắt gao nắm tay cô.
Cô biết, Mạnh Hoài là thiệt lòng muốn đứa nhỏ này, đứa con của cô và Lý Bạch. Hiện giờ, lại không còn.
Sau đó, Lý Bạch không biết từ nào nhận được tin tức, cũng chạy đến bệnh viện.
Tóc bị gió thổi hỗn độn, cả người cũng tiều tụy, hốc mắt đỏ lên, bộ dáng bây giờ của Lý Bạch. So với tuấn lãng nam nhi lúc học lái xe giống như hai người khác nhau.
"Đây là quyết định lúc bình tĩnh của em sao?" Bi thương tràn ngập căn phòng.
Thì ra, Lý Bạch cho rằng Mạnh Hoài cố ý sảy thai.
Mạnh Hoài không trả lời, Ôn Nam cũng không thế cô trả lời.
Đột nhiên không kịp phòng ngừa, Lý Bạch vung nắm đầm về phía Lý Hiểu Bạch .
Lý Hiểu Bạch ngày thường đều chỉ nghiêm túc đọc sách, không thể là đối thủ của Lý Bạch.
Ôn Nam vội vàng giữ chặt Lý Bạch, "Lý Bạch, cậu điên rồi sao?"
Nhưng Ôn Nam không thể kéo nỗi cơn điên của Lý Bạch.
"Lý Bạch," thanh âm nhàn nhạc của Mạnh Hoài vang lên, "Chúng ta chia tay đi."
Một câu, ngăn lại động tác của Lý Bạch, cậu đi lên trước, mắt đỏ nhìn Mạnh Hoài: "Cho anh một lý do."
Mạnh Hoài nhắm mắt lại, "Bởi vì em không thích anh."
"Em nói bậy, anh làm sai cái gì, đời trước ân oán gì với em, dựa vào đâu đều là lỗi của anh!"
"Chia tay đi." Như cũ là âm thanh nhàn nhạt, không nghe ra bất kì gợn sóng nào.
Lý Bạch lẳng lặng nhìn Mạnh Hoài mười mấy giây, xoay người rời đi, để lại một câu "Như em muốn."
Cửa phòng bệnh môn bị đóng sầm một cái, Mạnh Hoài mới khóc thành tiếng, thê lương nói không nên lời.
Mọi chuyện gần đây, làm Mạnh Hoài điên rồi, Lý Bạch cũng bị Mạnh Hoài tra tấn muốn điên rồi, Ôn Nam thấy hết, cũng không biêt làm thế nào.
Cả ngày bên cạnh Mạnh Hoài, thậm chí buổi tối cũng không về nhà, chỉ sợ Mạnh Hoài xảy ra chuyện.
Ba Ôn mẹ Ôn biết hai người quan hệ tốt, tuy không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng cũng để Ôn Nam đi.
Lý Hiểu Bạch gần gần đây rất ân cần, thường xuyên đến thăm.
Ôn Nam chứng