☆Chương 22: Ngạo kiều khi uống say sẽ trở thành một sinh vật khác.
Các nhà truyền thông nhận thấy bài phát biểu cảm nghĩ của Cố Niệm Bắc thật sự tìm không ra cái bạo điểm gì, vì thế giải thưởng Kim Lập mỗi năm một lần liền tại không khí hài hòa như vậy mà kết thúc.
Tuy vậy, đối với các truyền thông, với các fans, với quần chúng ăn dưa, thì hiện tại mới chính thức bắt đầu sóng gió.
Mỗi năm giải thưởng Kim Lập đều có thể duy trì nhiệt độ tầm ba tháng, nhưng mà năm nay xem ra, nhiệt độ có thể sẽ duy trì tới hơn nửa năm, bởi vì rốt cuộc tin "Sầm Diệc Thư mang thai" này có thể căng nhiệt tới tận chín mùa trăng.
Trận sóng gió này đương nhiên không cùng quan hệ với Cố Niệm Bắc, nàng giờ phút này toàn bộ tâm tư là tập trung tới cánh cửa trước mặt.
Gõ, hay không gõ, nên gõ ba cái hay hai cái thì tốt hơn, nên nói mình là ai chứ?
Cố Niệm Bắc nâng lên tay rồi lại buông xuống, tới tới lui lui ba lần, cửa phòng khách sạn đột nhiệt bật mở, Giang Nam Ảnh mặc áo ngủ xuất hiện.
"Tới tìm tôi?"
Cố Niệm Bắc liên tục gật đầu, sợ rằng ngay sau đó Giang Nam Ảnh sẽ giống như lúc trước đem nàng khóa ngoài cửa.
"Vào đi."
Cố Niệm Bắc không thể tin được lần này lại thuận lợi như vậy, nhưng Giang Nam Ảnh cũng đã đi vào trong.
Cố Niệm Bắc nhẹ nhàng đóng cửa, lại nhẹ tay nhẹ chân đi vào theo.
Đến khi nàng ngửi được trong phòng có mùi rượu, liền minh bạch, thảo nào Giang Nam Ảnh khác thường như vậy.
Tuy là so với trước kia, Giang Nam Ảnh đối với giải Kim Lập lần này đã không còn chấp niệm to lớn đến thế nữa, nhưng khi nghe được kết quả, trong lòng vẫn là nhiễu loạn thất vọng, cho nên khi nàng trở lại khách sạn liền nhịn không được mà uống một chút rượu.
Nàng thật sự không có uống quá nhiều, nếu không như thế nào có thể rõ ràng nghe được tiếng bước chân của Cố Niệm Bắc chứ.
Cố Niệm Bắc không biết, từ lúc nàng chuẩn bị gõ cửa, Giang Nam Ảnh đã đứng ở phía sau cánh cửa rất lâu.
"Cô nương này không phải là ngốc đến nỗi muốn tới an ủi mình chứ." Giang Nam Ảnh nghĩ như vậy liền xoay người sang, vừa lúc đối mặt với Cố Niệm Bắc đang lén lút lấy cúp từ trong túi ra.
"Cứ tiếp tục đi nha." Giang Nam Ảnh không hề ý thức được, cái gọi là cảm thấy không uống quá nhiều như nàng là đã thật sự bị say rồi.
Cố Niệm Bắc đành phải nhanh chóng đem cúp ra, cái cúp này chính là cái hai giờ trước Cố Niệm Bắc từ trong tay Trang Tử Chu tiếp nhận được.
"Cúp này thật khó coi." Giang Nam Ảnh nói chính là lời nói thật, cúp của Kim Lập nổi tiếng là xấu, những giải thưởng khác đều sẽ có tạo hình thiết kế độc đáo, còn cúp giải Kim Lập chính là một cái cúp nguyên thủy thuần túy, cái ly bình thường trông như thế nào thì nó liền trông như thế đó.
"Như thế nào đây, cô là muốn đem cúp nhường cho tôi sao?" Giang Nam Ảnh hơi dựa người vào tường, nhìn Cố Niệm Bắc nói.
Khuôn mặt Giang Nam Ảnh vì say mà có chút phiếm hồng, mái tóc rối tung thường ngày bị tùy ý cột lên, vài sợi tóc con dừng trên mặt, hơn nữa bởi vì dây áo ngủ trông như sắp rơi xuống, cả người nàng tản ra hơi thở lười biếng gợi cảm.
Bị Giang Nam Ảnh trông như vậy nhìn tới, một Cố Niệm Bắc ngày thường bị Tân Nhạc mắng "Mặt em là tường đồng hay tường thiếc vậy" giờ đây mặt lại thoáng chốc liền đỏ, thậm chí so với Giang Nam Ảnh còn hồng hơn.
"Cô đỏ mặt cái gì?" Giang Nam Ảnh tùy tay chỉnh lại dây áo, sau đó đến gần Cố Niệm Bắc, nhón chân ngửi ngửi, "Không có uống rượu a."
Cố Niệm Bắc vội vàng đem cúp chặn ở giữ các nàng, lại lui về phía sau vài bước, lúc này mới ổn định được trái tim đang muốn nứt toặc ra của mình.
"Thật sự là giống như ai kia nói, muốn đem cúp nhường cho tôi?" Sau khi uống say, Giang Nam Ảnh một chút cũng không che dấu sự chán ghét của mình đối với Trang Tử Chu.
"Đương nhiên sẽ không, nếu tôi không đoạt giải thì xác thực kỹ năng thật sự của tôi không bằng cô.
Tôi sẽ không nhường cho bất luận kẻ nào, giải thưởng Kim Lập lần này xác thực là tôi thắng."
Giang Nam Ảnh lùi trở về, vuốt tóc, nói: "Còn tưởng rằng cô tới là để an ủi tôi, hóa ra là muốn tới thị uy."
"Cô cũng không cần an ủi, không phải sao?" Cố Niệm Bắc thoát khỏi trạng thái bất thường vừa rồi, nhìn chằm chằm vào mắt Giang Nam Ảnh, nói.
Hai người nhìn nhau thật lâu, Giang Nam Ảnh cười một tiếng, nhưng cũng không trả lời vấn đề này, chỉ hỏi: "Vậy rốt cuộc cô tới đây để làm