☆Chương 23: Ăn giấm buổi sáng, cơ thể khỏe mạnh hơn.
Cố Niệm Bắc trở lại phòng liền ngã đầu ngủ, ngủ thẳng tới tận 9 giờ sáng hôm sau.
Nàng vốn còn muốn ngủ tiếp, nhưng bên ngoài vang lên tiếng đập cửa làm nàng không thể không rời giường.
Tất nhiên người đứng ngoài cửa chính là Giang Nam Ảnh.
Có trời mới biết, khi nàng mơ màng nghe theo tiếng chuông mà trả lời điện thoại, nghe được tiếng Vệ Phi nói: "Niệm Bắc, chúc mừng cô đoạt giải", nàng đã kinh hãi đến mức nào.
Bởi vì còn chưa thanh tỉnh, Giang Nam Ảnh bị dọa đến mức trực tiếp cắt đứt điện thoại, run rẩy sờ giường đệm, đến khi xác định bên cạnh không có ai mới dám quay đầu lại xác nhận lần nữa.
"Tên hỗn đản kia vào phòng khi nào vậy! Còn đem điện thoại và cúp để quên lại đây!" Sau khi tỉnh rượu, Giang Nam Ảnh đã không thể nhớ nổi tối hôm qua mình làm cái gì.
Giang Nam Ảnh nằm trên giường càng nghĩ càng giận, tùy tiện thay một bộ quần áo rồi chạy đi tìm Cố Niệm Bắc tính sổ.
"Cô như thế nào dậy sớm như vậy?" Đây là phản ứng đầu tiên của Cố Niệm Bắc khi thấy ngoài cửa là Giang Nam Ảnh, uống nhiều rượu như thế chẳng lẽ không đau đầu sao?
Giang Nam Ảnh mặt lạnh đem điện thoại và cúp nhét cho Cố Niệm Bắc, lời nói chứa vài phần tức giận: "Tối hôm qua cô chạy đi đâu thế hả!"
Giang Nam Ảnh có ý tứ muốn hỏi là nàng chạy đi đâu mà có thể ngay cả điện thoại cũng quên mang, nhưng lời này dừng ở lỗ tai Cố Niệm Bắc lại biến thành ý tứ khác.
"Cái đó...!Ý của cô là..
đáng lẽ tôi nên ở lại, có phải không..?" Cố Niệm Bắc cẩn thận hỏi.
"Cô cô cô.....! Nói bậy gì đó!"
Nghe câu trả lời, Cố Niệm Bắc liền cho rằng Giang Nam Ảnh vẫn chưa tỉnh rượu, bằng không tại sao lời nói lại lắp bắp đến thế.
Nàng đặt cúp xuống, ôm bả vai Giang Nam Ảnh chuẩn bị đưa người về phòng, "Ngoan, tối hôm qua uống nhiều rượu như vậy, vẫn là nên đi về ngủ tiếp đi, nha."
Giang Nam Ảnh liền ném tay Cố Niệm Bắc, trừng mắt liếc nàng một cái, sau đó nện giày cao gót quay về phòng, còn nói thêm: "Vừa rồi Vệ Phi gọi điện cho cô, lần sau nói với hắn, không cần mới buổi sáng đã gọi điện cho nữ diễn viên."
Thế này rốt cuộc là đã tỉnh hay chưa tỉnh rượu? Nghe âm thanh từ tiếng giày cao gót dày 10cm trên chân Giang Nam Ảnh, Cố Niệm Bắc cũng mơ hồ tự hỏi.
Hẳn là chưa tỉnh đi, bằng không sao lại có thể giống đứa trẻ như vậy.
Tuy rằng bình thường Giang Nam Ảnh cũng sẽ ngẫu nhiên giận dỗi, nhưng sẽ không giống như bây giờ, làm nàng cũng nhịn không được so sánh Giang Nam Ảnh với trẻ con.
Cố Niệm Bắc chính là cho rằng ban nãy bản thân buột miệng thốt ra từ ngoan là không hề có chỗ nào không hợp lý cả.
Trở lại phòng, Cố Niệm Bắc liền gọi lại cho Vệ Phi, nàng cũng không nói đến Giang Nam Ảnh, mà uyển chuyển nói với Vệ Phi rằng bản thân thường có chất lượng giấc ngủ không tốt, dễ sinh khí khi rời giường.
Mau đến giữa trưa, Cố Niệm Bắc ở nhà ăn lần nữa gặp được Giang Nam Ảnh, theo bản năng nhìn tới chân Giang Nam Ảnh, tốt, đã không phải là đôi cao gót 10cm hồi sáng, Cố Niệm Bắc lúc này mới xác nhận Giang Nam Ảnh giờ đây là tỉnh rượu hoàn toàn.
Bởi vì Giang Nam Ảnh vừa nhìn thấy Cố Niệm Bắc liền đứng ra xa, Cố Niệm Bắc sợ chọc nàng nóng nảy, liền tùy tiện tìm vị trí ngồi xuống, cũng không có ý nghĩ muốn ngồi cùng nhau.
"Xem ra, hôm nay sẽ không thể biết cái bí mật khác là gì rồi." Cố Niệm Bắc nghĩ thầm, tuy rằng đêm qua nàng cũng đã biết sẽ có tình huống này phát sinh.
Nàng cũng không phải là ngày đầu tiên biết tính cách Giang Nam Ảnh, bằng không cũng sẽ không bị cái dạng sự tình bình thường như "6 năm trước tôi tìm người khác xin số điện thoại của cô" dọa đến thế, bởi vì lời này là chính miệng Giang Nam Ảnh nói ra.
"Chị có thể ngồi đây không?"
Khi Cố Niệm Bắc thu hồi lại tầm mắt, mới phát hiện Sầm Diệc Thư đang đứng ở bên cạnh bàn.
Đối với một trận hoảng loạn hôm qua, Cố Niệm Bắc vẫn chưa bình tĩnh được, nỗ lực khống chế bản thân đừng nhìn về phía bụng nhỏ của đối phương.
"Đương nhiên có thể."
"Cố ảnh hậu, chuyện kia tối hôm qua chính là bí mật chỉ hai chúng ta biết thôi."
Sầm Diệc Thư biết Cố Niệm Bắc có thể hiểu rõ ý tứ, nàng cũng không lo lắng Cố Niệm Bắc sẽ đem chuyện này nói ra, thứ nhất là bởi vì nàng tin tưởng nhân phẩm Cố Niệm Bắc, thứ hai là, vốn dĩ đây là một bước trong kế hoạch, nàng cần