Tại toà nhà cao tầng của Mặc thị đang làm việc thì có người mở cửa xông vào.
Mẹ,mẹ đến đây làm gì? Thiên Hàn lâu rồi con không trở về nhà bà nội nhớ con lắm rồi đó
Mẹ đừng có nhắc bà nội ra nữa được không,lần nào về cũng bắt con đi xem mắt.
Bộ con tính ở như vậy suốt đời hay sao mẹ tìm cho con những cô tiểu thư danh giá thì con lại không chịu hay là con còn chưa quên cô ta.
Mẹ đừng nói nữa hôn nhân là chuyện của con sau này mẹ đừng xen vào nữa.
Thiên Hàn con là con trai của mẹ đó,sau lúc nào con cũng cãi mẹ cho bằng được vậy
Nói rồi bà đùng đùng tức giận đi ra khỏi phòng đúng lúc đó Tâm Anh cũng gõ cửa bước vào.
Ba người ở trong phòng làm việc không khí vô cùng ngột ngạc,cô bây giờ mặt màu trắng bệt lại nhớ về ký ức năm xưa sợ nó một lần nữa tái diễn lại.
Thưa Mặc tổng đây là bản thiết kế mới của bộ sưu tập mùa thu mời sếp xem qua,tôi ra ngoài trước.
Cô sợ ở đây một lát nữa là lại có chuyện.
Anh thì lại thấy được ánh mắt sợ sệt của cô khi nhìn thấy mẹ anh chẳng lẻ bọn họ có chuyện gì hay sao.
Con vẫn còn day dưa với cô ta sao, một cô gái bình thường chẳng có gì tốt lành.
Mẹ sau con thấy mẹ thay đổi vậy trước kia mẹ đâu có thành kiến với cô ấy! Vĩ Lan bắt đầu chột dạ: ai bảo lúc trước cô ta khiến con đau khổ nên mẹ mới muốn trút giận thôi
Tại hành lang của công ty.
Tôi nói rồi mà cô không nghe sao cô muốn gia đình cô giống như trước nữa sao.
Bác! con xin bác con chỉ đến đây để làm việc thôi tuyệt đối không có ý gì khác.
Ừ,tôi mong cô nói được thì làm được đừng để tôi phải ra tay thêm lần nữa.
Vĩ Lan lúc nào cũng tỏ ra vẻ thân thiện,hoà đồng nhưng sâu bên trong lại là một con người hoàn toàn khác.
Tâm Anh à! Bản thân phải cố gắng lên đừng gục ngã.
Cô bây giờ cũng không biết nên làm như thế nào tiến không được mà