Tiệm hoa hôm nay hơi đông khách nên cô trở về cũng muộn.
Trời cũng đã khuya sương cũng bắt đầu rơi khiến cho cô mặc áo khoác nhưng vẫn cảm thấy lạnh.
Bước đi ngày càng một nhanh cô cảm thấy có bước chân đi theo mình.
Tâm Anh bây giờ chỉ biết cắm đầu mà chạy về phía trước chỉ còn hơn vài phút nữa là đến nhà rồi.
Cuối cùng có một cánh tay kéo cô lại khiến cho cô ngả vào vai hắn.
.
" Anh là ai ,mau buông tôi ra.
Trời bây giờ rất tối nên cô không thể thấy rõ mặt của người đàn ông này " Là anh đây.
" Tâm Anh anh nhớ em ,anh xin lỗi em.
Em trở về nhà được không anh thật sự rất cần em " Thiên Hàn anh mau trở về nhà đi sau này hai chúng ta đừng gặp nhau nữa ,còn công việc tôi cũng sẽ nghỉ.
" Anh xin lỗi ,anh biết hết tất cả mọi chuyện rồi.
Là mẹ anh đã ép em rời khỏi anh ,là mẹ anh hại ba em ra nông nổi này " nhưng đối với em bây giờ chẳng còn ý nghĩa gì cả.
" Chúng ta quay lại như trước được không ,anh rất yêu em anh không thể sống thiếu em được" chúng ta đã không thể nữa rồi ,tình yêu này nó khiến cho em rất mệt mỏi.
Anh không thấy sau sự việc đã trôi qua 6 năm rồi nhưng khoảng cách địa vị xã hội vẫn còn đó.
Bây giờ em không muốn yêu đương nữa em chỉ muốn ở bên cạnh gia đình của mình thôi.
"Em cho anh một cơ hội được không anh nhất định sẽ bảo vệ em và hai bác thật tốt.
Em cho anh một chút thời gian được không "
"Cô chưa kịp trả lời thì anh đã kéo cô vào lòng mà ôm " anh nhớ em thật sự rất nhớ em ,cũng xin lỗi em vì 6 năm qua đã để em phải chịu khổ.
Trời bây giờ đã tối Thiên Hàn cũng không thể vào nhà cô được nên đành lên xe ngồi đợi trời sáng.
Tâm Anh bây giờ vô cùng rối bời không biết nên làm gì cả.
Tối hôm đó cô cứ lăn qua lăn lại mà suy nghĩ cuối cùng cũng chẳng ngủ