Y Linh "à" một tiếng như vừa hiểu ra điều gì.
Còn Mạc Tử ở sau lưng đang vận dụng toàn bộ công suất của não bộ để kiếm cách đuổi vị ôn thần này đi, cô không muốn về, tha sống khó khăn một chút còn hơn hơn trở về.
Mạc Tử tính mượn tay Y Linh để đuổi anh mình đi.
Tại sao cô lại nảy ra ý tưởng này.
Là vì cô từng chứng kiến cảnh Giang Y Linh giết người bằng bạo lực rồi, Tiểu Linh Linh mà ác lên đến nó còn sợ chứ là.
Đối với người quá tài ba như anh cả thì cần dùng cách bỉ ổi nhất, để tiện nhất may ra mới có cơ hội thắng.
Mạc Tử ghé vào tai nói thầm với Giang Y Linh điều gì đó khiến cô mở mắt nhìn Mạc Quân Ngôn một cách chán ghét.
Còn Mạc Quân Ngôn thì chẳng thèm để ý đến hai người họ mà lại chăm chú vào chậu lan trước mặt.
Giang Y Linh mở miệng nói: "Vị đại ca này, nếu anh là anh trai của Mạc Tử thì tôi nghĩ anh không nên đến đây."
Nghe Giang Y Linh nói vậy, hắn mới mới ngẩng đầu lên.
Có chút kỳ quái là hình như hắn từng nghe giọng nói này ở đâu rồi.
Không phải là từ lúc nãy mà hình như từ rất lâu.
Hắn nhìn cô và hỏi: "Vì sao?"
Vẫn giọng điệu đó, nhưng hình như mang chút hiếu kì.
- "Anh không biết xâm nhập bất hợp pháp là phạm tội à"
- "Tôi nhớ là mình được mời vào nhà chứ đâu phải được mời xông vào nhà"
- "Anh có biết phụ nữ ghét nhất thể loại đàn ông gì không?"
Mạc Quân Ngôn nhíu