Mạc Quân Ngôn thì đã kịp hiểu ra vấn đề.
Nhìn cô gái đang cầm cái chổi dọa nạt hắn, làm hắn cảm thấy có chút thú vị.
Một kẻ chưa bao giờ trả qua cảm giác bị người ta cầm chổi để đuổi đi thì đương nhiên cảm thấy khác rồi.
Giang Y Linh thấy hắn ta cứ đứng đó làm cô điên lên.
Thế lý nào có cái loại người như vậy chứ: "Anh tính không đi, được, để tôi tiễn anh"
Chưa kịp lao lên để làm anh hùng cứu cô nương thì đã bị chặn bằng câu nói: "Em gái, em định cầm chổi đuổi anh đi"
Cô ngơ ngác nhìn hắn, em gái, cầm chổi, thế đang ám chỉ cô đúng không?
Mà trọng điểm không phải ở đây mà trọng điểm là có anh trai từ đâu vậy, hơn nữa cô là con một mà, cô có thể chắc chắn rằng bố cô sẽ không có con ngoài thú.
À mà cô suy nghĩ xa quá, sao hắn lại gọi cô là em gái.
Còn Mạc Tử cũng hỏi chấm hỏi chấm trong đầu, cái quái gì vậy.
Khi hai cô nàng đang suy nghĩ lung tung, tứ phía thì Mạc Quân Ngôn đã nói: "Không phải em nói tôi loạn luân đi thích em gái của mình sao.
Thế cho nên tôi tôi gọi em là em gái thì suy ra tôi thích em"
Câu nói đó vừa truyền đến tai hai cô nàng thì hai bộ não đồng thời nổ tung.
Giang Y Linh thì trợn mắt nhìn người đàn ông trước mặt, mắt cô sắp rớt ra luôn.
Hắn vừa nói vừa cười làm tim cô đập nhanh suýt không kiểm soát được luôn, mặc dù cô