Giang Mẫn đứng cùng Giang lão gia, rất nhiều người chào hỏi ông.
Giang Mẫn thì mặc dù bận nhưng không quên để ý xem Lục Tiểu Bảo có ở bên cạnh bà không.
Và lúc này bà ta đã không thấy Lục Tiểu Bảo ở đâu.
Lúc Giang Mẫn tìm được Lục Tiểu Bảo thì ở đó còn có Lục Hào.
Dường như Lục Hào đang định nói điều gì đó với Lục Tiểu Bảo.
Thấy Giang Mẫn đến nên Lục Hào lớn tiếng gọi: “Hi, chị dâu”
Hắn không kiêng dè nhìn Giang Mẫn từ trên xuống dưới.
Mặc dù bà có hơi lớn tuổi nhưng tuyệt đối thân hình bà vẫn rất đẹp.
Tính ra bà ấy cũng mới trải qua một lần sinh con, lại bảo dưỡng nhan sắc và sức khỏe rất tốt.
Ánh mắt của Lục Hào khiến Giang Mẫn chán ghét và ghê tởm.
Giang Mẫn không thèm đáp, kéo Lục Tiểu Bảo đi ngay.
Lục Tiểu Bảo đi qua Lục Hào còn thấp giọng chỉ đủ cho hai người nghe nói: “Coi chừng đôi mắt của mày”
Lục Tiểu Bảo chỉ im lặng để Giang Mẫn kéo, bà tức giận quay lại quát: “Anh bị điên hả, đi nói chuyện với tên đó làm gì.”
“Là hắn bắt chuyện với anh trước.
Anh với hắn còn chưa nói gì thì em đã đến rồi”
“Nếu em không đến anh định đứng đó nói chuyện rồi để hắn sỉ nhục hả.
Anh cảm thấy bây giờ còn chưa đủ chuyện sao.
Em bận lắm, không rảnh để quan tâm đến mấy chuyện nhảm nhí của anh đâu.”
“ Anh biết sai rồi.
Từ sau anh sẽ đi theo em, không rời nữa bước được không? Anh xin lỗi.”
Giang Mẫn chẳng thèm để ý liền đi tìm Giang lão gia.
Giang Mẫn rời đi không biết rằng có một người đang đứng nhìn họ từ lúc tới giờ.
Bà Mạc thấy cái cảnh đó có chút cay mắt.
Bà từng này tuổi rồi đó.
Không thể ngờ có ngày mình cũng phải xem vợ chồng nhà người ta tương thân tương ái chứ.
Bà liền nghĩ đến ông Mạc.
Sau cũng phải khiến lão nghe lời, rải