Cô Ấy Bệnh Không Hề Nhẹ

Chịu trách nhiệm


trước sau

Mặt đầy trịnh trọng: “Em sẽ chịu trách nhiệm với anh.”

Tôi phải cho cô ấy biết.

Tôi mong chờ tương lai của chúng tôi biếtbao.

—— Trương Lục Nhượng

Sáng sớm hôm sau.

Bởi vì đồng hồ sinh học, Trương Lục Nhượng dậy từ rất sớm.

Ban của Tô Tại Tại nói sáng nay sẽ đến một quán trà địa phương nổi tiếng để uống trà sáng cùng nhau. Nhưng vì thời gian không tính là sớm, nên Tô Tại Tại cũng không đặt đồng hồ báo thức.

Trương Lục Nhượng để Tô Tại Tại nằm trên giường một lúc, lúc sau vẫn là không nhịn được. Anh ngồi dậy, kéo chăn giúp Tô Tại Tại, nhẹ nhàng đi vào phòng tắm.

Đến khi anh bước ra, Tô Tại Tại vừa mới thức dậy.

Trên người quấn một lớp chăn bông trắng tinh, mái tóc màu nâu hạt dẻ xõa ở sau lưng, mềm mại và bồng bềnh.

Cô dụi dụi mắt, mơ mơ màng màng hỏi: “Nhượng Nhượng, bây giờ mấy giờ.”

Trương Lục Nhượng dời tầm mắt, lấy khăn lau tóc, rồi khẽ nói: “Anh không thấy.”

Sau đó, anh đi tới trước bàn, quay lưng về phía cô.

Tô Tại Tại ở trên giường trở mình một cái, giọng nói mềm nhũn.

“Vậy anh có thấy điện thoại của em không? Em xem người trong ban nói gì.”

Trương Lục Nhượng vươn tay mở dây kéo balo, giả vờ như đang thờ ơ lục đồ.

“Không thấy.”

Nghe vậy, Tô Tại Tại ngẩn người một lúc, tình cờ nhìn thấy điện thoại của Trương Lục Nhượng ở trên tủ đầu giường.

Cô nghĩ một chút, nói: “Vậy em dùng điện thoại của anh gọi cho điện thoại của em.”

Trương Lục Nhượng vô thức đáp lại một tiếng.

Một giây tiếp theo, anh dường như nghĩ đến điều gì đó, đột nhiên quay đầu lại.

Đúng lúc nhìn thấy Tô Tại Tại cúi người lấy điện thoại của anh, một mảng lớn trần trụi trắng như tuyết lộ ra ngoài, đặc biệt chói mắt.

Yết hầu của Trương Lục Nhượng dịch chuyển, anh lùi lại hai bước, bắp đùi đụng vào bàn, phát ra tiếng động nhẹ.

Tô Tại Tại không để ý đến động tĩnh của anh, ngáp một cái rồi cầm điện thoại của anh lên.

Cô thành thạo dùng dấu vân tay để mở khóa, đang định quay lại màn hình chính, thì đột nhiên chú ý tới trang chủ trước mặt.

—— 《Bản báo cáo tình dục học XX》

Tô Tại Tại sững người một lúc, ngẩng đầu nhìn về phía Trương Lục Nhượng.

Lỗ tai của anh nóng bừng, không dám chạm mắt với cô.

Một lúc lâu sau, Tô Tại Tại mới phản ứng lại, hưng phấn nói: “Nhượng Nhượng, anh bởi vì em mà xem tài liệu giảng dạy à? Nhưng mà anh xem văn bản làm gì, anh xin em này, em có rất nhiều video!”

Trương Lục Nhượng: “…”

“Hay là sáng nay chúng ta không đi uống trà buổi sáng nữa, làm mấy lần nữa, nhất định phải biết vận dụng những gì đã học.”

Sự xấu hổ về phương diện kia trong lòng của Trương Lục Nhượng bởi vì lời của cô mà lập tức biến mất.

Anh đi tới cầm balo của Tô Tại Tại lên, lấy một bộ quần áo mới trong đó, đặt trước mặt cô, lạnh lùng nói: “Mười hai giờ trả phòng, mau đi tắm rửa đi.”

Tô Tại Tại nhìn đồng hồ, vô tội nói: “Bây giờ mới chín giờ thôi, đủ để cho chúng ta làm mười mấy lần.”

Nghe vậy, Trương Lục Nhượng dừng lại, cúi đầu nhìn cô, đôi mắt đen tàn nhẫn.

Nhìn thấy biểu cảm không ổn của anh, Tô Tại Tại lập tức sửa lại.

“Một, một lần! Em vừa nãy lỡ lời…”

Trương Lục Nhượng mặc kệ cô, ngồi ở trên chiếc giường bên cạnh, nằm xuống, giả vờ ngủ.

Đợi một hồi lâu, cũng không đợi được người bên cạnh có động tĩnh.

Lông mày của anh nhíu lại, đang định xem cô thế nào.

Trước khi mở mắt, thì nghe thấy giọng nói vừa dè dặt vừa tràn đầy khát vọng của Tô Tại Tại.

“Nửa lần…”

Trương Lục Nhượng: “…”

******

Uống trà buổi sáng được một lúc, Tô Tại Tại và một bạn nữ trong ban cùng đi vào nhà vệ sinh.

Trên đường đi, cô gái vừa tò mò vừa bát quái, không nhịn được hỏi: “Tại Tại, ngày hôm qua bà dì của cậu có tới không?”

Tô Tại Tại có chút không thể giải thích được: “Không có.”

“Vậy bạn trai của cậu trông thế nào.”

Tô Tại Tại lập tức hiểu được ý tứ trong lời của cô ấy, im lặng một lúc.

Sau đó, cô nghĩ đến khuôn mặt không biểu cảm của Trương Lục Nhượng vào buổi sáng, đến bây giờ cơn tức vẫn còn tỏa ra quanh người.

Cô suy nghĩ một chút, cũng không nhớ buổi sáng mình đã nói gì, nhưng chuyện bị anh từ chối vẫn luôn canh cánh trong lòng.

“Cậu cứ nghĩ là tốt đi.”

“Hả?”

Vừa vặn đi về lại bàn, Tô Tại Tại không nói gì nữa, mà ngồi trở lại chỗ của mình.

Mắt thấy cô trở lại, Trương Lục Nhượng nghiêng đầu nhìn cô, đưa tay ra gắp một cái há cảo cho cô.

Tô Tại Tại cụp mắt xuống, cầm đũa lên chậm rãi ăn.

… Có lẽ là bởi vì bà dì của cô chưa đến.

Sau đó, cảm nhận trong lòng của Trương Lục Nhượng bây giờ, đoán chừng tất cả đều là nỗi đau mất trinh.

Nghĩ đến đây, Tô Tại Tại quay đầu lại, vuốt ve tay của Trương Lục Nhượng.

Mặt đầy trịnh trọng: “Em sẽ chịu trách nhiệm với anh.”

Trương Lục Nhượng: “…”

******

Trên đường trở về.

Có lẽ là bởi vì nguyên nhân hôm nay không dậy sớm, nên Tô Tại Tại ở trên xe không hề buồn ngủ chút nào.

Cô xem video một lúc cũng chán, chỉ một lát sau liền cảm thấy hơi say xe.

Tô Tại Tại tắt điện thoại, quay đầu nhìn Trương Lục Nhượng.

Anh đeo một cái khẩu trang màu xanh nhạt, sống mũi lộ ra một nửa.

Trên trán có vài sợi tóc mỏng manh rơi xuống, lông mi cong vút, đường nét của gò má rõ ràng, đặc biệt đẹp.

Tô Tại Tại xích tới, nhìn nội dung trên màn hình điện thoại của anh.

Trương Lục Nhượng cũng không né tránh, ngón tay thon dài tiếp tục gõ vào màn hình.

Vẻ mặt nghiêm túc, giống như đang đảm nhận một công việc quan trọng nào đó.

Trên màn hình, tất cả đều là ảnh của Tô Tại Tại.

Mỗi một tấm anh đều
phải ghi chú thời gian và địa điểm chụp.

Từ năm lớp mười đến bây giờ, đã ba năm, vẫn luôn như vậy.

Tô Tại Tại chống cằm, tò mò nói: “Có bao nhiêu tấm vậy.”

“Ba trăm mười hai.” Anh nhẹ nhàng nói.

Nhìn thấy một tấm trong số đó, Tô Tại Tại có chút buồn bực.

“Tấm này không đẹp, sao anh lại chụp em thành như vậy chứ.”

Nghe vậy, Trương Lục Nhượng dừng lại, nhìn chằm chằm vào tấm hình kia.

Mấy giây sau, ngón tay của anh trượt xuống, lật sang một tấm khác.

“Tấm này đẹp.”

Tô Tại Tại xem qua.

Trong bức ảnh, cô đang cụp mắt xuống, răng nghiến chặt nắp bút, lông mày nhíu lại, ảo não suy nghĩ.

Ánh đèn vàng ấm áp khiến làn da của cô càng trắng sáng mịn màng hơn, mấy sợi tóc rơi bên tai, mang theo mấy phần xinh đẹp của một cô gái nhỏ.

Đuôi mắt của Tô Tại Tại nhướng lên, rất hưởng thụ lời khen của anh.

Sau đó, cô lấy ra một tấm hình tự sướng từ điện thoại của mình, đưa cho anh xem: “Mặc dù tấm nào em cũng rất đẹp, nhưng mà vẫn chưa thể hiện hết vẻ đẹp của em.”

“…”

“Anh xem tấm hình này đi, có thể chụp được một phần mười vẻ đẹp của em.” Cô mặt dày nói.

Bức hình tự sướng này, có thể coi là bức hình mà Tô Tại Tại vô cùng hài lòng.

Nghe thấy lời cô nói, Trương Lục Nhượng quay đầu nhìn vào màn hình điện thoại của cô.

Nhìn người trên đó, anh sửng sốt một chút, híp mắt, quan sát kỹ càng.

Rất nhanh liền đưa ra kết luận: “Đây không phải là em.”

Tô Tại Tại: “…”

Thấy bộ dạng này của cô, Trương Lục Nhượng cong khóe miệng.

Anh cụp mắt xuống, đưa tay xoa đầu cô, nghiêm túc nói: “Đều rất đẹp.”

******

Một lúc sau, Tô Tại Tại dựa vào cánh tay của Trương Lục Nhượng, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Trương Lục Nhượng ở bên cạnh đặt điện thoại xuống, nhẹ nhàng hỏi: “Sau này em muốn sống ở đâu.”

“Cái gì.” Tô Tại Tại không nghe rõ, mí mắt giật giật.

Trương Lục Nhượng nghiêng đầu nhìn hàng mi hơi động đậy của cô, giọng nói đều là sự lấy lòng: “Nếu như em không muốn xa cha mẹ của em quá, vậy thì sau này chúng ta cũng sẽ sống ở Tinh Hoa có được không?”

Nghe vậy, Tô Tại Tại từ từ ngẩng đầu lên, nhìn anh.

Cô không hiểu anh đột nhiên nói cái gì, ngây người: “Anh nói cái gì vậy.”

“Sau này của chúng ta.”

Anh nói, sau này à.

Cách hai lớp khẩu trang, Trương Lục Nhượng dùng chóp mũi cọ má cô.

Đáy mắt dịu dàng, mắt đen sáng long lanh, giống như những hạt pha lê.

“Em đều nghe anh.”

Tác giả có chuyện muốn nói: Cảnh H ngày hôm qua, nói qua loa một chút.

Thật sự không phải là thịt và thịt, tôi hoàn toàn không thích viết…

Ban đầu chỗ đó chỉ muốn sơ lược thôi, nhưng nghĩ tới đó có thể là cảnh H duy nhất trong truyện, nên tôi đã gắng gượng viết.

Cảnh H 1000 chữ kia, tôi đã viết trong ba bốn giờ đó.

Nhưng mà chỗ đó tôi kiểm soát không tốt, chủ yếu là vì tôi thật sự không biết viết cảnh H, vì vậy các bạn có thể xem bản đó trước, chi tiết sau này sẽ thay đổi sau.

Một căn phòng, một cái giường, còn là hai người đã khao khát nhau từ lâu, phanh lại thì tôi thật sự cảm thấy không thể nào nói nổi.

Hơn nữa trước đó Tô Tại Tại cũng đã nói cậu ta không chủ động thì không có cảm giác an toàn, mặc dù chỉ là giả vờ đáng thương, nhưng đó cũng là một ngọn nguồn.

Nếu Trương Lục Nhượng thật sự có thể nhịn, thì cậu ta cũng sẽ không từ chối vào nhà Tô Tại Tại…

Thật ra thì tôi chính là muốn viết rằng mỗi lần gặp Tô Tại Tại Trương Lục Nhượng đều sẽ điên cuồng vả mặt, rất đáng yêu _ (: 3 “∠) _

Tuyến tình cảm của bọn họ đã rất rõ ràng, tôi cảm thấy đó là nước chảy thành sông.

Cúi đầu so với lòng.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện