Gặp được Tô Tại Tại, Trương Lục Nhượng có rất nhiều chuyện mà ngay cả bản thân anh cũng không thể nghĩ ra.Tôi không còn buồn nữa.Có lẽ là bởi vì cô ấyđã giúp tôi vượt qua.—— Trương Lục Nhượng
Tết âm lịch năm sau, kỳ nghỉ đông của năm hai đại học.
Một đêm trước giao thừa.
Tô Tại Tại vẫn như thường ngày, sau khi tắm xong, nằm co ro trên giường gọi điện thoại cho Trương Lục Nhượng.
Cô nằm sấp ở trên giường, đeo tai nghe, lấy nhật ký trên tủ đầu giường xuống, dùng răng mở nắp bút, chậm rãi viết vào.
Rất nhanh sau đó, giọng nói của Trương Lục Nhượng theo dòng điện, truyền qua tai nghe vào tai.
Giọng nói trầm thấp, thỉnh thoảng còn ho khan mấy tiếng: “Em đang làm gì.”
Tô Tại Tại cong mắt viết, cười nói: “Viết thư tình cho anh đấy.”
Nghe vậy, Trương Lục Nhượng dừng lại, hỏi: “Thư tình gì.”
Tô Tại Tại cụp mắt xuống, mái tóc xõa lộn xộn, có vài sợi xòa xuống quyển sổ, bị cô hất ra.
Cô nhướng mày, nghiêm túc nói: “Đợi khi nào anh xuất hiện trong sổ hộ khẩu nhà em thì em sẽ cho anh xem.”
Trương Lục Nhượng: “…”
Sau khi viết chữ cuối cùng xong, Tô Tại Tại khép cuốn nhật ký lại, đặt nó về chỗ cũ.
Cô vươn tay tắt đèn, bóng tối trước mắt lập tức khiến cho cô có chút buồn ngủ.
Nghĩ đến ngày mai, Tô Tại Tại uể oải hỏi: “Nhượng Nhượng, ngày mai anh đi theo cậu anh sao?”
Sau khi vào đại học, số lần Trương Lục Nhượng trở lại thành phố B ít đến đáng thương.
Tô Tại Tại chỉ thấy anh trở về một chuyến trong kỳ nghỉ hè năm ngoái, hơn nữa còn buổi sáng đi, buổi tối trở về.
Có lẽ là trước khi Trương Lục Lễ ra nước ngoài muốn gặp anh.
Nghe vậy, Trương Lục Nhượng im lặng, không trả lời.
Tô Tại Tại nhắm mắt lại, kiên nhẫn lặp lại câu hỏi lần nữa, giọng nói trầm thấp chậm rãi, như thể sắp ngủ thiếp đi vậy.
“Ngày mai giao thừa rồi, anh có phải đi cùng cậu không?”
Mắt của Trương Lục Nhượng vẫn dán vào máy tính, thản nhiên trả lời: “Không, cậu đã trở về thành phố B rồi, anh đi qua chỗ ông bà ngoại anh.”
Nghe nói như vậy, hai mắt của Tô Tại Tại chợt mở ra, dè dặt hỏi: “Vậy sao anh không cùng cậu mà đi gặp ông ngoại?”
Lúc trò chuyện với cô, Trương Lục Nhượng không muốn bị phân tâm.
Anh đứng dậy, đi tới mép giường ngồi xuống, suy nghĩ, rồi nghiêm túc nói: “Anh trở về thì không có ai chăm sóc Tô Tô.”
Tô Tại Tại không hỏi thêm nữa, thuận theo chủ đề của anh: “Anh như vậy khiến cho em đột nhiên cảm thấy thật có lỗi với Tiểu chân ngắn nhà em.”
Trương Lục Nhượng bật cười.
Nhắc tới nó, Tô Tại Tại nghiêng người liếc nhìn tấm đệm bên cạnh giường.
Dựa vào ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào, có thể lờ mờ nhìn thấy Tiểu chân ngắn mắt nhắm nghiền, thỉnh thoảng bởi vì giọng nói của cô mà mở mắt ra, nhưng rất nhanh lại chìm vào giấc ngủ.
Tô Tại Tại thu hồi tầm mắt, đột nhiên cũng không biết nên nói cái gì.
Tiếng thở nhàn nhạt của anh vang vọng trong tai nghe, nhẹ nhàng, chậm rãi.
Môi của Tô Tại Tại mấp máy, cô cảm thấy trong bầu không khí này, cô nên nói điều gì đó.
Bất kể là gì cũng được.
Nhưng Trương Lục Nhượng đã giành mở miệng trước cô.
Giọng nói của anh trong trẻo lành lạnh, bởi vì đối tượng là cô, nên trong lời nói cũng mang theo mấy phần mềm mại.
“Mau đi ngủ đi, ngày mai không phải còn phải dậy sớm đi thăm người thân sao?”
Tô Tại Tại nuốt lời định nói vào, cuối cùng hỏi một câu.
“Vậy ngày mai anh ở nhà một mình sao?”
Trương Lục Nhượng ngồi xuống bàn một lần nữa, nhẹ nhàng trả lời.
“Ừ.”
******
Tối hôm sau, sau khi Tô Tại Tại ăn cơm đêm giao thừa xong, lại đi lang thang trong sân như thường lệ.
Cây si nhỏ mà cha và cô cùng trồng trước đây đã trở nên cứng cáp hơn rất nhiều.
Tô Tại Tại đi tới chạm vào, cảm giác mát lạnh truyền qua đầu ngón tay.
Cô quay đầu nhìn, sau đó, đi đến xích đu bên cạnh ngồi xuống.
Hai chân đạp một cái, đẩy mạnh về phía sau, lắc lư.
Xích đu có hơi cũ kỹ, trong sân truyền tới tiếng kêu cót két cót két.
Tô Tại Tại nhớ lại ba năm trước, cô đã ngồi đây gửi tin nhắn WeChat cho Trương Lục Nhượng.
Lúc đó, cô chỉ cảm thấy Trương Lục Nhượng có ấn tượng tốt về cô.
Vẫn còn đang vật lộn trong cảm xúc lo được lo mất.
Nhưng anh đã nói cái gì…
Tô Tại Tại sụt sịt, nhấp vào lịch sử WeChat.
Vuốt xuống, trượt đến một trong số đó, ngày tháng hiển thị là 09-02-2013.
Bên trong là một tin nhắn thoại.
Tô Tại Tại im lặng, bấm nghe.
—— “Cùng nhau thi Đại học Z.”
Lúc đó, Tô Tại Tại bởi vì phải xa cách mà vô cùng buồn rầu.
Cô chìm đắm trong tình yêu nồng cháy đó, cũng vì vậy, mà muốn đến thành phố anh ở.
Không đòi hỏi báo đáp gì, chỉ muốn đi đến nơi anh ở.
Nhưng Trương Lục Nhượng lại nói, cùng nhau.
Anh nói, cùng nhau.
Trong nhà vang lên một tràn tiếng cười rộn ràng, sôi nổi hẳn lên.
Trong những ngày mùa đông này, trông thật ấm áp và êm dịu.
Hốc mắt của Tô Tại Tại ửng đỏ, đặc biệt rõ ràng trên khuôn mặt trắng nõn.
Cô đứng dậy, từ từ đẩy hàng rào sắt nhỏ ngoài sân, rồi bước ra ngoài.
Có lẽ là bởi vì mọi người đều ở nhà nghỉ lễ, nên đường phố căn bản không có người, vô cùng vắng vẻ.
Tô Tại Tại đi dọc theo con đường này, cuối cùng vẫn không nhịn được mà chạy.
Ra khỏi tiểu khu, trên đường đi, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy một vài nhóm người.
Xung quanh còn rất ít hàng quán mở cửa, càng về đêm càng yên tĩnh.
Tô Tại Tại đi đến trạm xe, chỗ này không có xe đi thẳng đến nhà anh. Hơn nữa khoảng cách cũng không tính là gần, khoảng một giờ lái xe.
Trong thời gian chờ đợi, Tô Tại Tạ đã gửi nhắn tin cho mẹ Tô.
Nửa tiếng sau, cuối cùng cô cũng bắt được một chiếc taxi, ngồi vào.
Trong xe taxi có máy sưởi, làm cho đôi bàn tay cứng ngắc vì bị gió lạnh thổi của cô cuối cùng cũng được sưởi ấm.
Tô Tại Tại mở cửa sổ trò chuyện với Trương Lục Nhượng, suy nghĩ một chút, kéo ra một chủ đề.
Tô Tại Tại: Nhượng Nhượng, trước đây người khác hỏi số WeChat của anh, anh đều nói là anh không có sao?
Trương Lục Nhượng: Trước đây gì?
Tô Tại Tại: Chính là trước năm lớp mười một.
Lần này Trương Lục Nhượng trả lời hơi chậm, dường như đang suy nghĩ.
Một lúc lâu sau, anh trả lời: Không ai hỏi anh, đều là trực tiếp thêm.
Thấy lời này, Tô Tại Tại sửng sốt một chút, nhớ đến chuyện xác minh bạn tốt đó của bản thân.
Trái tim cô đột nhiên có chút mất cân bằng.
—— Vậy là anh thêm?
Trương Lục Nhượng: Không có, anh không nhìn.
Chủ đề bị Tô Tại Tại càng kéo càng xa: Tại sao anh không xem?!
Trương Lục Nhượng: …
Tô Tại Tạii: Năm lớp mười em đã thêm anh một lần.
Tô Tại Tại: Nếu như anh thấy, thì anh sẽ đồng ý không?
Tô Tại Tại biết cô đang tự rước lấy nhục khi nói điều này…
Trương Lục Nhượng nhất định sẽ thành thật mà nói, tuyệt đối sẽ không vì nói dối chỉ để làm hài lòng cô.
Một người bạn trai ngay thẳng như vậy.
Lần này đầu bên kia trả lời càng chậm hơn.
Màn hình tiếp tục hiển thị đang nhập vào, nhưng Tô Tại Tại chờ một lúc lâu cũng không nhận được câu trả lời của anh.
Cô cũng không gấp, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, đèn đường lần lượt lóe lên.
Một giây tiếp theo, điện thoại trong tay rung lên.
Cô cụp mắt xuống, cúi đầu nhìn.
—— Anh không biết.
Gặp được Tô Tại Tại, Trương Lục Nhượng có rất nhiều chuyện mà ngay cả bản thân anh cũng không thể nghĩ ra.
Ví dụ như nói dối mình không có WeChat thay vì trực tiếp từ chối, ví dụ như tâm trạng không nỡ với cô, ví dụ như… khi cô hỏi tên anh.
Trong miệng bật thốt lên một tiếng “Đồ ngốc”.
Tô Tại Tại đặt điện thoại trên đùi, lại nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt có chút ngẩn ra.
Rất nhanh sau đó, cô cong khóe miệng, cười ra tiếng.
Có lẽ ở trong mắt tất cả mọi người, đều là Tô Tại Tại
rất cố gắng theo đuổi Trương Lục Nhượng, lao về phía anh.
Nhưng từ sâu thẳm trái tim Tô Tại Tại biết rất rõ, Trương Lục Nhượng cũng đang tiến lại gần cô hơn.
Anh ngầm chấp nhận tất cả hành động của cô, dung túng tất cả mọi chuyện cô làm với anh.
Từ thật lâu trước đây đã bắt đầu rồi.
******
Tô Tại Tại trả tiền xong, đi xuống xe.
Nhân viên bảo vệ nhận ra cô, lên tiếng chào cô xong, thì mở cửa cho cô.
Tô Tại Tại cười hì hì nói “Chúc mừng năm mới” với anh ấy.
Gió lạnh thổi tới, giống như lưỡi dao đập vào gò má.
Tô Tại Tại rụt cổ lại, quấn chặt khăn choàng, đi về phía trước.
Đi tới cuối, rẽ bên trái, đi đến ngôi nhà đầu tiên trước mặt.
Nhìn cửa sổ bên ngoài, bên trong tối đen như mực, ngoại trừ một căn phòng trên lầu hai.
Tô Tại Tạ dậm chân nặng nề, đèn cảm âm sáng lên.
Sau đó, một tay cô cầm điện thoại, một tay khác bấm chuông cửa.
Nửa phút sau, bên trong có động tĩnh.
Có lẽ nhìn thấy Tô Tại Tại qua màn hình chuông cửa, nên Trương Lục Nhượng lập tức mở cửa ra.
Vẻ mặt của anh còn có chút sững sờ, dường như chưa kịp phản ứng.
Bởi vì trong nhà ấm, nên anh chỉ mặc quần đùi áo ngắn tay, quấn một cái khăn lông màu trắng hơi ướt trên cổ.
Gió lạnh thổi vào theo cánh cửa đang rộng mở, nhưng dường như anh không hề cảm thấy lạnh, hoàn toàn không có động tĩnh gì.
Rất nhanh sau đó, Trương Lục Nhượng lùi về phía sau một bước, nhường chỗ cho Tô Tại Tại đi vào.
Tô Tại Tại không mang nhiều thứ trên người, ngoại trừ mấy bao lì xì nhận được, thì trong tay chỉ có mỗi điện thoại.
Đồ còn lại đều để ở nhà ông nội.
Cô cởi khăn choàng trên cổ xuống, nhỏ giọng hỏi: “Tối nay anh ăn gì vậy.”
Trương Lục Nhượng cầm khăn quàng cổ của cô, đặt trên ghế sô pha, kéo tay cô qua, dùng lòng bàn tay của mình phủ lên.
Cặp mắt của anh cụp xuống, nhìn chằm chằm vào đôi bàn tay đỏ lạnh của cô.
Trương Lục Nhượng không trả lời câu hỏi của cô, mà nắm tay cô đi rót một cốc nước ấm.
Nhìn cái miệng nhỏ uống nước, anh nhẹ nhàng hỏi: “Sao hôm nay lại về sớm vậy như vậy.”
“Em về trước.” Tô Tại Tại thành thật nói.
“Tại sao không nói với anh?” Trương Lục Nhượng nhíu mày, “Anh qua đón em.”
Tô Tại Tại không để ý tới, tự hào nói: “Đây là quà năm mới đó, có phải anh rất cảm động hay không…”
Trương Lục Nhượng ngắt lời cô, nhẹ nhàng gọi cô: “Tô Tại Tại.”
“Hả?”
Đầu anh tựa vào vai cô, lặp lại một tiếng, mang theo một chút nũng nịu.
“Tô Tại Tại.”
Nhìn thấy bộ dạng này của anh, sự chua xót lại hiện lên trong mắt của Tô Tại Tại.
Cô nhếch miệng, cười hì hì nói: “Có thể thấy được anh rất cảm động.”
“Sao em tốt vậy.” Anh thì thầm.
Sau một lúc im lặng.
Tô Tại Tại liếm khóe miệng, thận trọng nói lên suy đoán của mình: “Có phải bố mẹ anh thiên vị thích em trai của anh hơn không.”
Chưa từng nghĩ cô sẽ nhắc tới việc này, Trương Lục Nhượng dừng một chút, rồi nhanh chóng trả lời, “Đó là trước đây.”
“Vậy bọn họ đối với anh không tốt sao…”
Nghe vậy, Trương Lục Nhượng ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng nói: “Cũng không phải.”
Có lẽ là bởi vì bầu không khí tối nay, mà giọng nói của anh có chút trẻ con.
“Tô Tại Tại, em trai của anh rất lợi hại.”
Cô yên lặng lắng nghe, không nói gì cả.
“Lúc em ấy vượt cấp tiểu học và trung học cơ sở, anh thật sự cảm thấy em ấy rất lợi hại, anh cũng không cảm thấy mình thua kém em ấy. Mỗi lần nhắc đến em ấy với bạn bè, anh đều cảm thấy rất tự hào.”
“Cho dù bạn của anh nói anh không bằng em ấy, anh chưa bao giờ cảm thấy buồn.”
“… Nhưng ba mẹ anh, khiến cho anh rất khó chịu.”
Vết sẹo sâu nhất trong lòng Trương Lục Nhượng, là do người thân nhất của anh trao cho.
Bởi vì bọn họ, Trương Lục Nhượng bắt đầu để tâm đến cái nhìn của người khác.
Những âm thanh xung quanh anh kia, những âm thanh vốn dĩ đối với anh mà nói là không quan trọng kia, đột nhiên giống như được khuếch đại, không ngừng tấn công anh.
Khiến cho anh không có nơi nào để chạy trốn.
—— “Này, Trương Lục Nhượng! Cậu không về nhà sao?”
Nhà sao.
Trương Lục Nhượng không muốn về, không muốn một chút nào.
Bắt đầu từ rất lâu trước đây, nghĩ đến việc phải về nhà.
… Anh đều sợ.
Tô Tại Tại há miệng, nhưng không nói được lời nào, giọng nói như nghẹn lại.
Trương Lục Nhượng sững sờ một chút, lau đi nước mắt trên khóe mắt cô, an ủi: “Nhưng đó đều là chuyện của trước đây, anh không về chỉ là vì phải chuẩn bị cho cuộc thi Sáng tạo Internet Di động của học kỳ sau.”
Tô Tại Tại cụp mắt xuống, chậm rãi nói: “Em sẽ không an ủi anh.”
“Anh không buồn.” Anh khẽ cười.
“Em chỉ có thể kể cho anh một câu chuyện cười.”
Trương Lục Nhượng xoa xoa mi tâm của cô, nói: “Vậy em kể.”
Tô Tại Tại nghiêng đầu, suy nghĩ miên man.
Anh cong khóe miệng, lặng lẽ nhìn cô.
“Trong lòng em có một người, em gọi anh ấy là Nhượng Nhượng.”
Tô Tại Tại ngước mắt lên, đối mắt với anh, cặp mắt cong lên.
Khi nghe như vậy, Trương Lục Nhượng nhướng mày, cũng mỉm cười.
“Nhưng mà anh ấy không nhường.” Tô Tại Tại nói thêm.
Vẫn luôn không chịu nhường.