Năm đó, bà Chu Triệu Duyệt Hồng đi theo chồng đấu trành giành thiên hạ, khí thế mạnh mẽ, chưa vào phòng thẩm vấn, Cận Hải Dương đã nghe bà ấy tức giận nói muốn gọi luật sư đến.
“Luật sư Vệ đâu? Tôi muốn gặp luật sư của tôi! Nếu không tôi sẽ không trả lời mấy người!”
Thấy Cận Hải Dương từ cửa đi vào, bà ta giống như gặp kẻ thù giết cha, “Đùng” bật dậy từ trên ghế, chỉ vào đối phương mắng chửi, thiếu điều nhào đến.
Động tác của bà ta rất quá lố, cảnh sát Cận chỉ có thể nhịn cười, phải quay người đi để bình ổn lại cảm xúc.
Chờ khi anh quay lại, vẻ mặt đã không thể nào nghiêm túc hơn.
“Bà Chu, nói đúng ra bà muốn tìm luật sư Vệ cũng phải rời khỏi đây mới tìm được…”
Anh còn chưa nói xong, bà Chu nóng nảy xua tay cắt ngang lời giải thích sau đó.
“Sao lại không thể! Mấy người coi tôi là đồ ngốc sao! Tuy tôi không học luật nhưng cũng xem qua phim truyền hình rồi, khi bị cảnh sát điều tra có thể tìm luật sư trả lời thay, sao tôi lại không thể!”
“Bà cũng biết nói đó là phim truyền hình đó…”
Cận Hải Dương bất đắc dĩ nói.
“Bối cảnh trong phim truyền hình không giống với quốc gia của chúng ta, dựa theo quy định của pháp luật, lúc này, bà không thể mời luật sư vào.”
Bà Chu bị anh nói đỏ mặt lên, âm thầm cắn răng ngồi lại.
Thật ra trong lòng bà rất rõ, nếu cảnh sát đã nói như vậy, thì chắc chắn không trái với quy định pháp luật, họ biết bà có luật sư.
“Mấy người muốn hỏi gì thì hỏi nhanh đi, tôi còn vội về nhà nấu cơm cho con tôi!”
Bà ấy tức giận nói.
Cận Hải Dương quay đầu lại nhìn thoáng qua phòng thẩm vấn, cầm xem sổ ghi chép của Vương Dật, Cận Hải Dương không thể nhịn cười với mấy câu trả lời kia.
Anh đặt sổ ghi chếp xuống, bảo Vương Dật làm tốt việc ghi chép, sau đó mỉm cười nhìn thái độ thù địch của Triệu Duyệt Hồng .
“Bà Chu, có mấy vấn đề cần bà xác minh một chút, do con trai bà nói thì tôi có chút không hiểu…”
Lần này, vẫn chưa nói xong đã bị cắt ngang.
Triệu Duyệt Hồng kích động đứng lên, vẻ mặt tức giận trừng mắt nhìn người đàn ông cao lớn anh tuấn trước mặt, trong mắt dường như muốn bốc hỏa.
“Anh đi tìm Tranh Tranh?”
“Chuyện này không liên quan đến đứa bé như nó! Mấy người dựa vào cái gì mà quấy rầy nó! Nó còn phải chuẩn bị đi thi nữa!”
Cận Hải Dương âm thầm đứng tại chỗ, để Triệu Duyệt Hồng tùy ý lớn giọng mắng chửi người, hoàn toàn không có ý ngăn cản hay khiển trách.
Chờ bà ấy mắng mệt thì tự mình dừng lại.
lúc này cảnh sát Cận tốt bụng mới gật đầu, thong thả nói.
“Bà Chu nói chuyện này không liên quan đến con trai bà, tôi nói không đúng…”
“Chúng tôi lấy băng ghi hình đêm xảy ra vụ án thấy con trai Chu Tranh của bà khoảng 9 giờ rưỡi đi vào phòng làm việc của chồng bà, Chu Nghĩa Văn, sau đó không lâu bà cũng vào, khoảng 10 giờ tối, mẹ con hai người rời đi, tôi nói sai không.”
Nghe anh nói vậy, khuôn mặt bà Chu trở nên ảm đạm hơn.
Nhưng Cận Hải Dương làm như không thấy, tiếp tục chậm rãi hỏi.
“Tối hôm đó, tay con bà bị chồng bà làm bị thương, chắc bà cũng biết.
Bà Chu, tôi muốn hỏi chút, sau khi bà đến phòng chồng ba hai người có tranh chấp gì không?”
Triệu Duyệt Hồng nhìn vào mắt anh, rồi nhanh chóng chuyển tầm mắt, một lúc lâu sau mới không tình nguyện trả lời.
“Có.”
“Vì sao?”
Triệu Duyệt Hồng quay đầu đi, không nhìn anh, trả lời bằng một giọng rất miễn cưỡng.
“Còn có thể vì chuyện gì? Ông ấy muốn ly hôn với tôi!”
“Tôi vì ông ấy hy sinh nửa đời người, bây giờ hoa tàn ít bướm thì ông ấy tham mới mẻ, muốn bỏ mặc tôi và con, dựa vào cái gì?”
“Ồ.”
Cận Hải Dương gật đầu.
“Hoa tàn ít bướm bị bỏ mặc thì tôi có thể lý giải, nhưng con trai bà là con