Khi Cận Hải Dương đến Trung Tâm Pháp Y thì đã qua giờ tan sở.
Tòa nhà vắng tanh, ngoại trừ nhân viên còn công tác và nhân viên bảo vệ túc trực hôm đó thì hầu như không có ai khác.
Anh thoải mái bước tới cửa phòng làm việc của Thẩm Lưu Bạch, vươn tay đẩy cửa ra, không nghĩ tới, khi xảy ra vụ án, việc cô tăng ca là điều đương nhiên.
Hơn nữa, mười lăm phút trước, họ vừa giao một bằng chứng quan trọng đến văn phòng của cô.
Vừa vào cửa liền thấy giáo sư Thẩm đang nghiên cứu một tảng đá vận mệnh.
Tảng đá này vừa mới đào lên khỏi mặt đất, bề mặt đá không bằng phẳng dính đầy bùn đất, hôm qua vừa mới mưa, có thể thấy được đây là thứ vừa mới đào lên khỏi mặt đất.
“Đây có phải là bằng chứng quan trọng mà anh nói không?”
Thẩm Lưu Bạch chỉ vào tảng đá bùn trước mặt không nói nên lời, ngơ ngác nhìn Cận Hải Dương đang đi tới.
Nếu không phải cô quen với phân cục Tân Hải, cô có thể nghi ngờ đây là một trò đùa có chủ ý.
Cận Hải Dương gật đầu đặc biệt hùng hồn, chỉ vào cái tảng đá trên bàn giám định cười nói.
“Vật này có nguồn gốc.”
“Chu Nghĩa Văn là một người rất tin vào phong thủy.
Đồ trang trí trong phòng của ông ấy được sắp xếp theo ngũ hành và bát quái.
Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ là đều không thể thiếu.”
“Nếu không có gì sai sót thì căn phòng đó còn thiếu một cái gì đó đại diện cho “Thổ”, còn nhớ chiếc túi đặc biệt mà bà Chu đã mang theo trong băng ghi hình không? Anh nghi ngờ đây là thứ bên trong cái túi đó.”
“Vật này sao?”
Nghe anh nói, Thẩm Lưu Bạch lại nhìn xuống tảng đá trước mặt, vẻ mặt dần trở nên nghiêm trọng.
“Vậy…ý anh là vật này là hung khí giết người sao?”
Nói đến đây đã quá rõ ràng, trong một vụ án giết người, thứ phải biến mất ở hiện trường đương nhiên chỉ có hung khí giết người.
Vì tảng đá này là hung khí dùng để đập vào sau đầu của người chết khiến ông ta mất khả năng hoạt động, nên theo kết luận khám nghiệm tử thi của cô, nó phải đẫm máu và mô não của người chết.
“Nhưng…bẩn quá…e rằng sẽ khó lấy được bằng chứng trên đó.”
Thẩm Lưu Bạch khẽ cau mày,
Dù rất bối rối nhưng ánh mắt cô đầy háo hức muốn thử, trong đầu cô đã bắt đầu lên kế hoạch cho từng bước và phương pháp giám định.
Cận Hải Dương tươi cười, nhìn thoáng qua cũng có thể biết được cô đang nghĩ gì, vô lại nói.
“Khó đến mấy em cũng có cách mà.”
Thẩm Lưu Bạch liếc anh một cái, không nói lời nào, nhưng bước chân của cô đã tự nhiên di chuyển, tựa như đã chuẩn bị xong rồi.
“Khoan.
Đã đến giờ ăn tối rồi, ăn rồi về làm.”
Người đàn ông nắm lấy cổ tay cô, vừa cứng rắn vừa dỗ dành thuyết phục cô ra khỏi phòng thí nghiệm.
Vì công việc, cả hai chỉ đơn giản ăn no rồi quay trở lại phòng thí nghiệm.
“À, đúng rồi, tôi có một phát hiện muốn nói với anh.”
Thẩm Lưu Bạch như đột nhiên nghĩ tới điều gì đó trong lúc xử lý tảng đá.
“Lý Thành và tôi tìm thấy xác của một số côn trùng tại hiện trường, hơi lạ là chúng toàn là con đực, trong tự nhiên chúng không nên xuất hiện ở cùng một, còn khó hơn là chúng lại có số lượng rất lớn.”
“Giống như một đại hội côn trùng.”
“Em không sợ côn trùng…”
Cận Hải Dương cười, thấy cô bận rộn, trong lòng đột nhiên muốn đùa giỡn.
“Em nhìn xác thôi mà có thể biết chúng là đực hay cái, côn trùng cứ như người ngoài hành tinh, không phải con gái đều sợ chúng sao?”
Thẩm Lưu Bạch liếc mắt nhìn, công việc trước mắt vẫn chưa dừng lại.
“Dĩ nhiên là không.”
Cô dừng lại một lúc, cô đột nhiên hạ thấp giọng .
“Nếu côn trùng là người bạn duy nhất mà anh có thể tự tin nói chuyện, thì anh sẽ không nghĩ như vậy.”
Bầu không khí đột nhiên có chút trầm xuống, Cận Hải Dương nhìn bóng lưng yếu ớt của cô, trong lòng có chút chột dạ.
Anh đoán rằng cuộc sống trước đây của Thẩm Lưu Bạchrất không vui, không ngờ lại buồn đến mức này.
Chỉ có thể giao tiếp với côn trùng, đó là loại môi trường đáng sợ gì thế?
“Đừng nghĩ đến nữa, đã qua hết