Ngày hôm sau, Thẩm Lưu Bạch đến Trung Tâm Pháp Y sớm, nhìn thấy Cận Hải Dương cả đêm không ngủ.
Tinh thần anh rất tốt, chỉ là trên cằm mọc ít râu nhưng đôi mắt lại sáng ngời một cách đáng kinh ngạc.
Nhìn thấy anh như vậy, Thẩm Lưu Bạch cũng hiểu.
“Anh ăn sáng chưa?”
Cô nhẹ nhàng hỏi.
Cận Hải Dương lắc đầu, biểu cảm cùng cử động trên mặt đều rất ngoan.
Anh đưa tay che bụng, trên mặt lộ ra vẻ đáng thương.
“Anh chưa ăn, đồ ăn sáng ở căn tin không ngon…”
Thẩm Lưu Bạch bị dáng vẻ lưu manh của anh chọc cho bật cười.
“Anh học mẫu giáo à? Bao nhiêu tuổi rồi mà còn kén ăn?”
Cận Hải Dương hoàn toàn không ngại cô mắng anh như vậy, thật ra cảm giác được chăm sóc khiến anh cảm thấy rất vui, còn vô lại hơn nữa.
“… Không có việc gì…là bệnh cũ.
Trước đây khi anh đi huấn luyện thực chiến ở Tây Bắc, đói bụng thì phải gặm lương khô, không muốn ăn mà đói rồi thì cũng phải ăn, dù sao quá khứ cũng trải qua rồi…”
Vừa nói, anh vừa ra vẻ đáng thương nhìn cô gái trước mặt.
“Anh muốn đi ăn, nhưng không có ai đi cùng…Một mình anh thật ngốc…”
“Tiểu Bạch, em có biết tại sao anh luôn gọi đồ ăn mang đi không? Là vì không muốn ngồi trong nhà hàng, ai cũng có đôi có cặp mà anh lại ngồi một mình, dễ làm người khác chú ý…”
Thẩm Lưu Bạch bị cảnh tượng thê lương mà anh vẽ ra dẫn dắt, cảm thấy anh nói cũng đúng.
Trên thực tế, cô cũng luôn ở một mình, cẩn thận giữ khoảng cách với những người khác, che giấu sự bất ổn của mình với các mối quan hệ xã hội khác.
Mặc dù họ đã quen với cuộc sống như vậy, nhưng ai lại không muốn có một người bạn đồng hành?
Không biết tại sao, nhìn ánh mắt tha thiết của anh, cô lại không cứng rắn được nữa.
Cô do dự một hồi, cuối cùng nhỏ giọng hỏi.
“Hay để tôi đi ăn với anh? Được không?”
“Được!”
Cận Hải Dương từ dưới đất bật dậy, không ôm bụng nữa, kéo cô đi về hướng bãi đậu xe.
“Chúng ta đi ăn mì cay đi, anh biết có một nhà hàng chính gốc…”
Thẩm Lưu Bạch ngẩn người.
Thấy dáng đi của anh mạnh mẽ và sự háo hức muốn thử món, không giống một bệnh nhân bị bệnh dạ dày chút nào!
“Cận Hải Dương anh không bị đau dạ dày sao? Đau dạ dày mà còn ăn cay nữa à?”
“Đúng rồi.
”
Người đàn ông cúi đầu, tươi cười với cô.
“Đau mới ăn, lấy độc trị độc.
”
“Cái gì mà lấy độc trị độc, anh lấy đâu ra lắm lời ngụy biện như vậy?”
“Ngụy biện gì, đây là y học cổ truyền Hoa Quốc, em giả tây phương nên không hiểu thôi.
”
“Ai giả tây phương chứ…”
Hai người vừa đi vừa nói, nhanh chóng biến mất bên ngoài cổng Trung Tâm Pháp Y.
Đến khi không nhìn thấy bóng người nữa, Bùi Diệu và Mạnh Sơn Hổ mới vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm.
“Tôi chịu, Hổ Tử, cậu xem đi, lần này đội trưởng đổ thật rồi.
”
Bùi Diệu thấp giọng nói với Mạnh Sơn Hổ.
“Tôi ở trong đội lâu vậy rồi, có khi nào tôi thấy đội trưởng làm nũng ăn vạ để chiếm cảm tình đâu?!”
Mạnh Sơn Hổ đờ mặt, có vẻ như chưa hoàn hồn sau trận đả kích vì cảnh tượng vừa rồi, chỉ theo bản năng mà đặt câu hỏi trong lòng.
Nghe anh nói, Bùi Diệu “hehe” cười, thô bỉ nói.
“Cậu đến Kinh Thành huấn luyện ba tháng, giữa chừng đã xảy ra rất nhiều chuyện!”
“Chờ cậu có thời gian sẽ nói rõ với cậu, bây giờ cậu chỉ cần nhớ một chuyện, đừng lại gần giáo sư Thẩm, có chuyện muốn nói, liếc mắt nhiều hơn một cái cũng không được! Cẩn thận đội trưởng sẽ gây phiền phức cho cậu! “
“Ặc! Nghiêm trọng vậy!”
Mạnh Sơn Hổ sợ hãi trước vẻ mặt nghiêm túc của anh ta, anh gãi sau đầu, ngập ngừng hỏi.
“Vậy là…cả hai người họ đã công khai rồi sao?”
“Cái gì mà công khai hay không công khai, đội trưởng của chúng ta đã coi trọng người ta, lại còn bao vây rất chặt chẽ, còn lái xe đưa đi ăn uống, giống như một con sói đói, ai lại gần là cắn người đó!”
“Phía giáo sư Thẩm không nói gì, không phải đều nói con gái mạnh mẽ đều sợ vướng víu sao, tôi nghĩ anh ấy cưa được cũng chỉ là vấn đề thời gian thôi.
”
“Tuy nhiên, tính tình Thẩm