Nhà nghỉ dưỡng của Cận Hải Dương ở đảo Thanh Sơn nằm trên một ngọn núi, phong cảnh và vị trí đều rất tốt khiến nơi đây trở thành một địa điểm nghỉ dưỡng tuyệt vời.
Ngôi nhà hai tầng thiết kế theo phong cách Địa Trung Hải, không cao lắm, nhưng không gian bên trong sáng sủa, rộng rãi, dư sức chứa cả chục người.
Khuyết điểm duy nhất là chỉ có một con đường hai làn xe đi lên xuống núi, đây là nơi thử thách kỹ năng và phản ứng của người lái xe.
Cận Hải Dương lái xe cùng Thẩm Lưu Bạch đi trước, sau khi lên thuyền còn phải đi thêm bốn tiếng rưỡi, hai người không có việc gì nên xuống boong tàu nghỉ ngơi.
Tất nhiên trong này có âm mưu riêng của Cận Hải Dương.
Khởi hành sớm hơn một ngày, anh sẽ ở riêng một ngày với Thẩm Lưu Bạch, đây không phải là hẹn hò gián tiếp sao.
“Giữa chừng thuyền sẽ dừng ở đảo Bạch Sa.
Anh nghe nói ở đó có một tuyến đường vẫn đang được phát triển, nhưng không nhiều người biết về nó.”
Anh cười nói..
Thẩm Lưu Bạch vừa nhìn bản đồ đường đi vừa hỏi, chỉ vào một nhóm chấm đen nhỏ giữa đảo Thanh Sơn và Hải Đô.
“Đảo Bạch Sa ở đây sao? Nhìn không lớn lắm.”
“Ừm.”
Cận Hải Dương gật đầu.
“Nghe nói trước đây ở khu vực này có cướp biển, địa hình tương đối hiểm trở, nhưng phong cảnh đẹp, nếu không đã được đưa vào phát triển du lịch rồi.”
“Tuy nhiên, những hòn đảo này tương đối nhỏ nên không có người sinh sống.
Thỉnh thoảng, một số người thích dã ngoại đến cắm trại.”
Khi đang trò chuyện, họ chợt nghe thấy phía sau có người gọi tên mình.
“Bác sĩ Thẩm, cảnh sát Cận, thì ra hai người ở đây.”
Chu Mạn mỉm cười bước tới, mặc áo khoác đặc trưng của Burberry, phối với quần tây và giày đế đỏ, trông như một người đẹp thành phố, tỏa sáng và phóng khoáng.
Nhìn thấy hai người đứng cạnh nhau, trong mắt cô thoáng qua một tia chán nản, nhanh đến mức gần như không thể nắm bắt được.
“Xin chào, luật sư Chu.”
Thẩm Lưu Bạch chào hỏi, sau đó lẳng lặng đứng sau Cận Hải Dương.
Cô không giỏi và không thích giao tiếp với những người ngoài công việc trừ khi cô bắt buộc phải làm vậy.
Trước kia một mình thì cô chỉ có thể cắn răng chịu đựng, nhưng hôm nay có Cận Hải Dương ở bên cạnh, cô muốn trốn tránh.
Bởi vì Vệ Nguyên mà Chu Mạn và Cận Hải Dương, Thẩm Lưu Bạch cũng xem như có quen biết, cho nên bọn họ nói chuyện phiếm rất tự nhiên.
“Hôm nay là cuối tuần, phòng làm việc đã cho tôi một kỳ nghỉ.
Tôi sẽ ở đảo Bạch Sa vài ngày để thư giãn.
Hai người đi…”
Nghe câu hỏi của cô, người đàn ông đjep trai anh tuấn mỉm cười, thẳng thắng đáp.
“Tôi và Tiểu Bạch cũng vậy, cuối tuần chúng tôi đến đảo Thanh Sơn.”
Những gì anh nói rất thân mật và tự nhiên, Chu Mạn nghe xong hơi bất ngờ, sau đó nở nụ cười ghen tị.
“Thì ra là hai người đã ở bên nhau rồi, chúc mừng, không biết lúc nào mới có thể uống rượu mừng đây?”
“Nhanh thôi, đến lúc đó nhất điịnh sẽ báo cho luật sư Chu.”
Cận Hải Dương dõng dạc nói.
Nói xong anh cũng đưa tay ôm vai Thẩm Lưu Bạch.
Cô muốn thoát ra ngoài, bị anh âm thầm dùng lực trấn áp, còn vô lại cười với cô, cô tức giận quay đầu đi, không để ý đến anh nữa.
Chu Mạn thấy rõ sự tương tác giữa hai người.
Cô có chút ghen tị, nghĩ đến những chuyện vừa rồi tâm trạng của cô bỗng nhiên trầm xuống, nhất thời ba người đều không lên tiếng, bầu không khí lâm vào im lặng khó xử.
“Cô Chu đi với bạn sao?”
Cận Hải Dương cười nhìn Chu Mạn, âm thầm nắm chặt tay Thẩm Lưu Bạch.
Ngón tay mảnh khảnh của người đàn ông lần lượt đan vào ngón tay cô, mười ngón tay đan vào nhau, thân mật không gì sánh được.
“À… Tôi tham gia một nhóm thảo luận trinh thám, họ thường tổ chức các hoạt động.”
Nói đến sở thích của mình, khuôn mặt Chu Mạn ửng đỏ vì phấn khích.
“Tôi thích đọc tiểu thuyết trinh thám.
Hoạt động lần này lấy bối cảnh ở đảo Bạch Sa.
Tôi thấy nó cách Hải Đô không xa nên đã đăng ký tham gia.”
“Ồ? Hoạt động của nhóm thảo luận trinh thám, đó là câu lạc bộ sách sao?”
Cận Hải Dương hơi nhướng mày, tựa như rất hứng thú với hoạt động mà Chu Mạn nói.
“Không, đó là một trò chơi trinh thám.
Giả sử có một vụ án, mọi người