Cận Hải Dương và Thẩm Lưu Bạch không phải người chơi nên chỉ ngồi nhìn mọi người chọn phong bì.
Chỉ có người chọn mới biết thân phận của mình, cho nên người lấy phong bì xong cũng không mở ra ngay, để sau khi về phòng mới mở ra kiểm tra.
Mọi người chọn xong phong bì, Chu Mạn chọn số 1, Cửu Sát Vô Xá số 2, số 3 và số 4 lần lượt được trao cho Hòa Thượng và Messi, số 5 là Hồng Thành Tiểu Soái, số 6 là Hùng Hùng, số 7 là Ám Dạ Phi Tinh, số 8 Cà Chạy Vội còn Tiểu Hoan Hoan vắng mặt là số 9, do ông chủ giả xác chết giữ lại, ngày mai sẽ giao cho cô ấy.
“Được rồi, bây giờ mọi người có thể về nghỉ ngơi.”
Ông chủ xác chết cười nói, dáng vẻ phấn khích đó càng khiến người chơi kích động.
“Nhớ kỹ, chỉ có người với thân phận là hung thủ mới được ra ngoài vào buổi tối.
Nếu người khác bị tôi phát hiện, người đó lập tức bị mất tư cách chơi!”
“Chúc các bạn may mắn, hẹn gặp lại vào ngày mai!”
Vừa nói, anh ta vừa hào hứng chạy đi với chiếc phong bì số 9.
Mọi người lần lượt rời đi, trong phòng chỉ còn lại Cận Bạch và người thanh niên gầy gò.
Chu Mạn dường như muốn nói gì đó với hai người, nhưng nhìn thấy Ám Dạ Phi Tinh đứng bên cạnh, cuối cùng cũng đi ra ngoài.
“Xin lỗi, chúng tôi chỉ chuẩn bị 9 nhân vật, vì vậy chỉ có thể mời hai người làm khán giả…”
Ám Dạ Phi Tinh áy náy nói.
Cận Hải Dương lắc đầu.
“Không sao đâu, ban đầu chúng tôi ở lại vì bão, có cơ hội xem trò chơi thực tế của mọi người cũng rất thú vị.”
Nói rồi anh nhìn xuống người con gái trong lòng mình, mỉm cười.
“Đúng không, em yêu.
Chúng ta đánh cược xem ai sẽ là người tìm ra hung thủ trước, người kia sẽ được có một điều ước, được không?”
Người đàn ông lười biếng mỉm cười, vẻ ưu nhã có chút vẻ bất cần, trong đôi mắt đen láy hiện lên sự hứng thú hiếm thấy.
Lúc này, Cận Hải Dương khác hoàn toàn với một đội trưởng cảnh sát quyết đoán, giỏi giang thường thấy.
Thẩm Lưu Bạch ngẩng đầu liếc anh một cái, có chút bối rối, không biết là anh đang đóng kịch hay là mới hiện nguyên hình, cho nên còn chưa chuẩn bị để trả lời anh.
Thật tiếc là người đàn ông đã không buông tha cho cô dễ dàng như vậy.
Anh đưa tay vuốt nhẹ mái tóc trên trán cô, vẻ nghiêm túc ẩn trong nụ cười nửa miệng của anh.
“Làm sao vậy, em không dám hả?”
Anh khẽ thì thầm vào tai cô.
Thẩm Lưu Bạch ngây người liếc mắt một cái, gật đầu về phía Ám Dạ Phi Tinh bên cạnh, tự mình đi về phía phòng ở lầu một.
“Đây là giận…”
Người đàn ông cao lớn đang dựa vào tường, cười nhạt nhìn bóng lưng của cô, trên mặt lộ ra vẻ chiều chuộng.
“Cô Bạch thật xinh đẹp, tôi nghĩ tính tình của cô ấy rất điềm đạm và ít nói, anh đúng là có phúc.”
Trong mắt Ám Dạ Phi Tinh mang theo sự ghen tị nói.
“Không có đâu.
Cô bé kia rất bướng bỉnh, da mặt thì mỏng, nói không được thì trở mặt, chọc chút mà cũng giận, tôi còn phải dỗ dành vị tổ tông này đây.”
Cận Hải Dương cười nói.
“Đúng rồi, tôi thấy mọi người chơi chung nhiều người như vậy, đều quen nhau trên mạng sao?”
“Đúng vậy, chúng tôi ở chung một nhóm thảo luận.”
Ám Dạ Phi Tinh cũng không giấu diếm, thản nhiên nói.
“Tôi, Hoa Đằng Mạn, Cửa Sát Vô Sá, Cà Chạy Vội, Hòa Thượng Ăn Thịt, Hùng Hùng đều là bạn trò chuyện trên mạng khá thân thiết.
Tôi nói muốn tổ chức trò chơi thực tế thì mọi người đều tích cực hưởng ứng, Hùng Hùng dẫ theo bạn cô ấy là Tiểu Hoan Hoan, Messi là đến cùng với Hòa Thượng, còn Hồng Thanh Tiểu Soái kia là do ông chủ đề cử để lo vấn đề bảo hiểm, chúng tôi cũng ít người nên tính thêm cả ông chủ nữa.”
“Thật ra thì Tiểu Soái cũng là người của nhóm chúng tôi, nhưng lần này anh ấy giống như đi làm việc hơn.”
Vừa nói xong, anh ta đột nhiên dừng lại, tò mò hỏi.
“Anh được Hoa Đằng Mạn giới thiệu đúng không? Vậy anh là bạn hay là khách hàng của cô ấy?”
Việc Hoa Đằng Mạn là luật sư không phải là bí mật trong nhóm, thường thì mọi người đều thích hỏi cô ấy về một số vấn đề pháp lý khi có thắc mắc, một số người trong số họ cũng đã