Thẩm Lưu Bạch cảm thấy hai người không có cùng suy nghĩ.
Cô quay lại, định nói lý lẽ với anh thì người đàn ông đột nhiên nghiêm mặt, làm động tác im lặng về phía cô.
“Có người đến.”
Anh khẽ thì thầm vào tai cô.
Thẩm Lưu Bạch sững người, theo bản năng nhìn lên đồng hồ treo tường.
Bây giờ mới 9 giờ rưỡi, người đóng vai hung thủ phải nửa đêm mới được bắt đầu hoạt động, lúc này ai có thể đến chứ?
“Chu Mạn?”
Cô ngước nhìn Cận Hải Dương, quả nhiên thấy đối phương gật đầu.
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên, giọng nói rụt rè của Chu Mạn từ bên ngoài truyền vào.
“Cận…Bạch, Chồng Của Bạch, có thể nói chuyện không?”
Hai người nhìn nhau, Thẩm Lưu Bạch định đứng dậy đi mở cửa trước.
Ngay khi cô chuẩn bị mở cửa, một người đàn ông đã nắm lấy cổ tay cô.
“Em quay lại đi, anh mở cửa.”
Anh thản nhiên nói.
“Cũng trễ rồi, em mở cửa không an toàn, lỡ có chuyện gì thì anh cũng có thể ứng phó được.”
Nghe những gì anh nói, cô không kiên trì nữa, ngoan ngoãn bước lại sô pha ngồi xuống.
Trong hoàn cảnh xa lạ, ở cùng với một nhóm người xa lạ, cẩn thận hơn cũng không có gì quá đáng.
Cô vẫn còn nhớ đồ kim loại trong túi của Cà Chạy Vội, chứng tỏ việc lo lắng cũng không có gì sai.
Cận Hải Dương mở cửa, là Chu Mạn đứng ở bên ngoài.
Cô vẫn mặc nguyên bộ quần áo cũ, vẻ mặt hơi hoang mang rối loạn, hiển nhiên không có tâm trạng nghỉ ngơi.
“Xin lỗi đã làm phiền hai người, tôi có chuyện muốn nói…”
Cô ấy vặn phong bì trong tay, lúng túng nói.
Nếu có thể, cô không muốn làm phiền cặp đôi này.
Vốn cô muốn nói chuyện phiếm với họ sau bữa tối, nhưng không tìm được cơ hội thích hợp, vì vậy phải dời đến bữa khuya.
Ở trong phòng cô lại suy nghĩ linh tinh, cảm thấy phải cùng bọn họ bàn bạc một chút mới được, cho nên hấp tấp đến đây.
Cũng may là hai người chỉ mới thay đồ ngủ và không làm chuyện gì đáng ngại nên cô bớt xấu hổ đi rất nhiều.
“Vào trong rồi nói.”
Người đàn ông mở cửa, Chu Mạn thận trọng bước vào.
Cô ngồi xuống ghế sô pha đối diện với Thẩm Lưu Bạch, vẻ mặt áy náy bắt đầu xin lỗi.
“Tôi thật lòng xin lỗi, tôi biết mình hơi đường đột.
Nhưng hai người là người tôi quen biết, tôi thật sự không thể tìm thấy ai khác để bàn bạc.”
Nói xong, cô ấy đưa chiếc phong bì rút được đưa ra trước mặt hai người rồi thấp giọng nói.
“Tôi…tôi rất xui xẻo khi rút được…hung thủ…”
Sau đó, cô lấy ra một tấm thẻ từ trong phong bì với một bức tranh bộ xương khô đẫm máu.
Đúng là hung thủ.
“Không phải rất thú vị sao, cô sợ cái gì?”
Người đàn ông vô lại tiếp tục cùng Thẩm Lưu Bạch ngồi xuống ghế sô pha, lười biếng hỏi.
Chu Mạn đỏ mặt, ánh mặt lặng lẽ chuyển động.
Dù biết người đàn ông trước mặt đã có chủ, nhưng cá tính mãnh liệt đặc biệt này vẫn khiến cho tim cô đập loạn nhịp, để tránh cho bản thân mắc sai lầm, cô thầm niệm kinh Kim Cương.
“Là như vầy.”
Cô lấy lại bình tĩnh, từ từ lấy ra một tờ giấy hướng dẫn trong phong bì, chỉ vào chữ trên đó nói.
“Theo kịch bản, sau nửa đêm tối nay, tôi sẽ rời khỏi phòng, đem giấu hung khí giết người do trò chơi cung cấp.”
“Bây giờ có một chiếc hộp ở trước cửa phòng của mọi người, bên trong là những đạo cụ mà mỗi nhân vật cần sử dụng, tôi có một con dao trong đó.”
Nói rồi cô ấy lấy trong túi ra một chiếc hộp nhựa, vừa mở nắp ra thì một con dao gọt hoa quả dính máu hiện ra trước mặt mọi người.
“Là mực đỏ.”
Thẩm Lưu Bạch liếc nhìn bên trong, khẳng định.
Không có mùi gỉ, màu quá sáng, nồng độ và độ bám bề mặt đồng đều, đây không phải là máu.
“Tất nhiên.
Nếu là máu, tôi sẽ sợ chết khiếp.”
Vẻ mặt Chu Mạn vui mừng nói.
“Bây giờ tôi rất hối hận vì đã đến tham gia trò chơi này.
Tôi không biết lúc đó mình đang nghĩ gì mà lại một thân một mình đến đảo hoang, sau đó cũng