Lời nói của cô ngay lập tức được Trịnh Hữu Đạt xác thực.
Anh ta vội vàng gật đầu, bổ sung thêm một câu.
“Hoa Đằng Mạn nói đúng.”
“Sáng nay khi tôi thức dậy, tôi đã nhìn thấy một con dao ở trước cửa phòng mình.
Lúc đầu, tôi giật mình, hóa ra đó là một con dao đạo cụ!”
Anh lại quay sang nhìn Cận Hải Dương.
“Hoa Đằng Mạn đã gọi cho tôi trước đó và hỏi còn phòng trống không.
Cô ấy nói rằng hai người bạn của cô ấy bị mắc kẹt trên đảo Bạch Sa vì bão và muốn thuê một phòng.”
“Đúng lúc có một căn phòng trống, đó phòng phía đông, nơi anh cảnh sát ở, nó vốn là một căn phòng phụ.”
“Tôi nghe nói họ sẽ trả tiền, nên tôi nghĩ có một phòng trống bên trái và bên phải, nếu kiếm thêm được một khoản tiền thì tôi cũng không từ chối.”
“Phòng của tôi đã được sắp xếp, bởi vì tôi đã bàn bạc trước với Ám Dạ Phi Tinh rằng sẽ tạo bất ngờ cho mọi người, tôi cũng không nói cho Hoa Đằng Mạn biết phòng tôi ở, không ngờ rằng cô ấy lại nghĩ trong phòng đó không có người.”
Sau đó, Cà Chạy Vội, Cửu Sát Vô Xá và Hồng Thành Tiểu Soái cũng lấy ra kịch bản của mình.
Không khác biệt, chúng đều là những vụ giết người bằng dao, sự khác biệt chỉ nằm ở vai trò của từng người, nhưng có thể thấy họ là những nhân vật trong cùng một câu chuyện.
Cho nên mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Ám Dạ Phi Tinh.
Hòa Thượng Ăn Thịt chế nhạo, chỉ vào thanh niên đang lúng túng, quay đầu đề nghị Cận Hải Dương.
“Anh cảnh sát, tôi nghĩ anh cũng nên lấy lời khai của người đàn ông này.
Tất cả chúng tôi đều thấy anh ta rất đáng nghi.”
“Anh ta đến sớm hơn chúng tôi, còn có động cơ giết người, tôi biết rất rõ gia đình anh ta, họ vẫn ôm mối hận thù vô lý, nói lý với anh ta cũng chẳng có ích gì, anh ta có thể làm bất cứ điều gì mình muốn! “
“Có lẽ lần này cũng vậy, anh ta dàn dựng kịch bản để chúng tôi mắc bẫy, rồi tìm cơ hội giá họa cho chúng tôi.
Nếu tôi biết trò chơi này do anh ta tổ chức, đánh chết tôi cũng không đến, chắc chắn anh ta muốn giết chúng tôi để báo thù cho chị mình!”
“Bọn họ đều để cho anh nói, vậy anh nói vài câu đi.”
Cận Hải Dương cười liếc nhìn Ám Dạ Phi Tinh, chậm rãi nói.
“Sao anh không giải thích trước với họ, nói cho họ biết anh chọn nhận nhân vật gì, tôi rất hứng thú với cách sắp xếp trò chơi của anh.”
Ám Dạ Phi Tinh cúi đầu.
Lúc này, dù trời đã bớt mưa nhưng mây đen vẫn dày đặc trên bầu trờ, trời vẫn chưa sáng.
Anh đứng quay lưng về phía cửa sổ, bóng đen che khuất biểu cảm trên gương mặt, khiến người ta không thể nhìn ra được suy nghĩ của anh.
“Không nói sao?”
Hòa Thượng Ăn Thịt lạnh lùng nói.
“Vậy là có vấn đề rồi.”
“Tôi còn đang suy nghĩ, tại sao Hùng Hùng Bất Ái lại chết, hóa ra là vì anh tìm cách báo thù!”
Vừa dứt lời, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Cận Hải Dương, trong lòng của anh ta đột nhiên rung lên, lời đã đến bên miệng nhưng vẫn nuổt xuống.
Cận Hải Dương nhìn anh ta một cái, sau đó quay đầu suy nghĩ về chuyện Ám Dạ Phi Tinh nói.
“Cái gì anh cũng không, không phải chờ bị nghi ngờ sao?”
“Ngay cả những tên tội phạm khi ra tòa cũng biết một hai điều để giải thích, ở Hoa Quốc chúng ta không có quyền im lặng.”
Nghe anh nói, Ám Dạ Phi Tinh đột nhiên ngẩng đầu.
Đôi mắt anh ta có lúc đỏ ngầu, nét mặt lạnh lùng và hung dữ.
“Giải thích?”
Anh ta khịt mũi lạnh lùng.
“Anh có tin không?”
“Cho dù tôi nói thật, mấy người cũng chỉ càng thêm nghi ngờ tôi!”
“Người đó…”
Anh ta chỉ về hướng chỗ ngồi của Hòa Thượng và gằn từng chữ một.
“Lưu Tranh! Anh đúng là tiểu nhân đổi trắng thay đen!”
“Anh nói tôi dây dưa không dứt, vậy chuyện anh làm cmn là chuyện người làm sao?”
“Đừng tưởng rằng không ai biết chuyện xấu 5 năm trước anh làm, tôi đã hỏi rồi, anh cầm 1 vạn ép chị tôi dùng m@ túy, nói cái gì mà nếu chị ấy dùng tại chỗ thì sẽ cho chị ấy số tiền đó, nếu không thì