“Tôi vốn định dẫn theo hai người, nhưng có một người hủy hẹn nên tôi mới kéo Vương Sương đi cho đủ số.”
“Thôi Thư Ny nói với cô ấy là tiệc ngày Nô-en, tất cả đều là thanh niên trẻ tuổi, muốn cho cô ấy đi trải nghiệm, cuối cùng cô ấy cũng tin.”
“Trước khi đi tôi cũng không biết bọn họ điên cuồng như vậy, hai người đàn ông kia…Vương Sương đang định rời đi, nhưng Lưu Tranh và Chúc Bằng không đồng ý, nói không nể mặt họ, chúng tôi phải ngồi một hồi mới được đi, nếu không thì không cho xe đưa cô ấy xuống núi.”
“Vương Sương không còn cách nào khác, đành phải đồng ý.”
“Sau đó họ càng chơi càng điên cuồng.
Chúc Bằng thậm chí còn lấy thuốc ra và yêu cầu chúng tôi chơi cùng nhau.”
“Vương Sương không muốn, cô ấy nói phải đi, dù phải tự đi xuống núi, nếu không sẽ tố cáo bọn họ sử dụng m@ túy với cảnh sát, nên đã chọc giận Lưu Tranh.”
“Lưu Tranh ném ra 1 vạn, nói để tránh cho cô ấy báo cảnh sát, cô ấy phải tham gia cùng họ, nhưng sẽ bồi thường cho cô ấy 1 vạn, nếu không sẽ chụp mấy bức ảnh không đứng đắn để lưu giữ, cô ấy muốn về thì phải để họ giữ được nhược điểm của cô ấy, nếu không anh ta sẽ không yên tâm.”
“Vương Sương suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cũng cầm ống tiêm lên.
Cô ấy nói tự mình làm, sau đó tìm một gian phòng, Lưu Tranh và Chúc Bằng trông chừng ngoài cửa.”
“Sau đó… sau đó cô ấy chết …”
Nói đến đây, người phụ nữ càng khóc to hơn, gần như hét lên.
“Chuyện này thật sự không liên quan gì đến tôi, sao tôi biết cô ấy sẽ chết, sao tôi biết bọn Lưu Tranh sẽ giở trò đồi bại như vậy, tôi cũng là người bị hại!”
“Mấy người đều trách tôi! Nhưng đó là lựa chọn của chính cô ấy! Cô ấy không muốn liền làm lớn chuyện báo cảnh sát, có lẽ nhỏ nhẹ cầu xin Lưu Tranh, Chúc Bằng, thậm chí là phục vụ họ còn hơn là dùng ống tiêm kia! Vì sao phải giở trò trước mặt Lưu Tranh, chọc giận anh ta chứ, vì sao phải tức giận! Do cô ta ngu xuẩn, nghĩ quẩn trong lòng, không có liên quan gì đến tôi hết!”
Khi phát xong đoạn ghi âm, cả phòng đều yên tĩnh.
Sắc mặt Hòa Thượng Ăn Thịt tái nhợt, hung hăng trừng mắt nhìn về phía Ám Dạ Phi Tinh cách đó không xa.
Nếu như ánh mắt có thể giết người, Ám Dạ đã bị anh ta đâm thành cái sàng.
“Sao anh có được đoạn ghi âm này?”
Cận Hải Dương liếc máy ghi âm trên bàn cà phê, đột nhiên hỏi.
Lời vừa nói ra, liền thấy thân thể Ám Dạ Phi Tinh cứng đờ trong chốc lát, sau đó giống như anh ta đã nghĩ thông suốt, trên mặt lộ ra vẻ kiên định bất khuất.
“Tôi hỏi cô ấy, cô ấy tự nói.”
Ngay khi anh ta nói xong, người đàn ông không khách khí bật cười, như thể đầy khinh bỉ đối với câu trả lời này.
“Anh hỏi cô ấy thì cô ấy nói, 5 năm qua, tại sao hôm nay anh mới có được bản ghi âm này?”
Ánh mắt Ám Dạ Phi Tinh tối sầm lại, sau đó bình tĩnh nói.
“Trước đây, tôi không tìm được cô ấy, cô ấy đúng là bạn học của chị tôi, sau khi xảy ra chuyện cô ấy đã nghỉ học, tôi tìm cô ấy lâu rồi nhưng vẫn không có manh mối.”
“Ban đầu tôi chỉ tùy tiện đăng bài, có một lần tôi thấy cô ấy bình luận dưới tin tức của bài đăng năm đó, nhắn lại lời giải thích của mình, trong lòng tôi liền thấy nghi ngờ.”
“Tôi đã kiểm tra lịch sử đăng bài và địa chỉ thật của cô ấy, cuối cùng phát hiện rất có khả năng cô ấy là người tôi muốn tìm, vì vậy tôi đã tiếp cận cô ấy, mời cô ấy gia nhập vào nhóm trò chơi trinh thám.”
“Chỉ đơn giản như vậy thôi à?”
Người đàn ông bình tĩnh nhìn anh.
“Chỉ đơn giản như vậy.”
Ám Dạ Phi Tinh bình tĩnh đáp.
Những gì anh nói đều cực kỳ đúng đắn.
Tuy nghe có vẻ trùng hợp như trong tưởng tượng, nhưng đây là chuyện thật sự đã xảy ra, anh luôn tin rằng chính linh hồn của chị anh trên trời đang hướng dẫn anh báo thù cho chị ấy.
“Sau đó thì sao?”
“Không có sau đó, tôi thấy cô ấy, tôi biết cô ấy là đương sự năm đó, tôi nói thẳng ra thân phận của mình, cô ấy đã kể tôi nghe mọi chuyện.”
“Tất nhiên, như anh đã nghe, tôi đánh cô ấy vì cô ấy đã hại chị tôi.”
“Chỉ đơn giản như vậy.”
Anh ta nhấn mạnh lại