Nói đến đây, Thẩm Lưu Bạch cảm thấy có chút xấu hổ.
Trước đây không biết thì không nói, hiện tại làm sao có thể không hiểu Vệ Nguyên có ý gì?
Chỉ là nói cho Cận Hải Dương cũng không được, cô đành phải cúi đầu im lặng, dùng thái độ lảng tránh.
Phản ứng tội lỗi của cô ngay lập tức bị người đàn ông phát hiện.
“Cái gì? Anh ta làm gì em à?”
Anh cau mày, đôi mắt sắc bén khẽ nheo lại, toát ra khí chất nguy hiểm.
Thẩm Lưu Bạch lắc đầu.
Vệ Nguyên không làm gì cô, anh chỉ phá vỡ bức tường ngắn cách, anh không làm gì thêm.
Cô không thể làm gì, hơn nữa trong lòng cũng áy náy.
“Vậy là tốt rồi, dù sao chỉ cần em tránh xa anh ta, người đàn ông này thật không đơn giản.
”
Thấy cô không có ý định nói thêm, Cận Hải Dương cũng không tiếp tục cưỡng ép cô.
Hai người bận rộn một lúc lâu, cuối cùng bữa tối quá giờ đã lâu cũng được dọn lên bàn.
“Đúng rồi, không phải em nói đi Kinh Thành dự họp thường niên sao, quyết định thời gian chưa?”
Nghe anh hỏi chuyện này, Thẩm Lưu Bạch khẽ gật đầu.
“Vào thứ năm tuần sau, em định đi vào thứ năm tuần sau.
Cuộc họp chính thức sẽ được tổ chức vào thứ hai tới.
Tất nhiên, nếu gần hơn, có thể vào chủ nhật.
”
“Tình cờ em có dự án hợp tác với phòng thí nghiệm của Học Viện Cảnh Sát Kinh Thành nên đến sớm vài ngày.
”
“Gấp vậy.
”
Cận Hải Dương cau mày.
“Không phải nói nửa tháng nữa mới đi sao, tại sao lại đi sớm hơn?”
Thẩm Lưu Bạch lắc đầu.
“Thời gian cũng không kéo dài, em có việc phải đến phòng thí nghiệm của Học Viện Cảnh Sát Kinh Thành.
”
“Và đã hai tuần kể từ khi em nói chuyện này với anh, chúng ta phải giải quyết vụ án đó.
”
Cận Hải Dương tính toán, thấy thời gian quả nhiên trùng khớp, vì bận bịu nên quên mất.
“Vậy để thứ hai anh đi làm sẽ nộp đơn xin phép năm với cục trưởng.
Vốn dĩ anh đã đồng ý rằng chúng ta sẽ cùng nhau đi gặp ông anh khi em đến thủ đô.
Bây giờ thời gian cũng không sai lệch lắm.
”
Thẩm Lưu Bạch gật đầu.
Rồi dường như cô chợt nhớ ra điều gì đó, hơi ngập ngừng hỏi.
“Vậy thì…anh có định gặp ba em không?”
Thật ra, cô đã suy nghĩ về câu hỏi này rất lâu.
Nhờ mạng internet phát triển, cô vẫn rất rõ phong tục gặp ba mẹ giữa những người yêu nhau, biết rằng đây là bước tất yếu để đôi bên đi tiếp.
Tuy nhiên, đối với bước này, bản thân cô vẫn rất lúng túng.
Mối quan hệ của cô và ông Thẩm Kiến Vĩ khác hẳn quan hệ của những người ba và con gái trên đời, tuy rằng hai người đều hiểu rất rõ về tính cách của nhau nhưng lại đứng ở vị trí đối lập nhau.
Thẩm Kiến Vĩ không coi cô là con gái, cô cũng khó coi người đàn ông đó là ba, hơn nữa cô còn đề phòng ông ta hơn bất cứ ai.
Ông ta đã cố gắng thay đổi hay là xóa bỏ tính cách tự nhiên của cô, nhưng sau khi kháng cự hết lần này đến lần khác, cô tràn đầy thù hận với “người ba” trên danh nghĩa này, thậm chí sau khi ông ấy bị mất trí nhớ, cô vẫn không dám xem thường.
Trước mặt ông ta, cô đã đấu tranh cho sự sống còn của “chính mình”, sống vô cùng khó khăn, nhưng ông đúng là ba ruột của cô, mẹ cô đã qua đời, vậy cô có nên đưa Cận Hải Dương đến gặp Thẩm Kiến Vĩ không?
“Nếu em sẵn lòng thì đưa anh đi gặp, không muốn cũng không sao.
”
Người đàn ông cười nói.
Sau đó Thẩm Lưu Bạch mới nhận ra cô đã thật sự nói ra sự do dự trong lòng.
Gần đây vẫn luôn như vậy, khả năng phòng thủ của cô trước mặt anh suy yếu hơn nhiều so với bình thường, những gì cô không bao giờ nói ra thì bây giờ cô sẽ nói một cách thản nhiên, không có một chút cảnh giác trước mặt anh.
Cuối cùng, cô lắc đầu.
Cô không nghĩ rằng ông Thẩm sẽ vui khi thấy cô, dù sao thì trong cuộc chiến đấu của họ, cuối cùng cô là người chiến thắng.
Nếu…sau này…nếu có cơ hội thì nói tiếp.
Nửa đêm 11 giờ, Vệ Nguyên vội vàng bước ra khỏi tòa nhà văn phòng.
Anh ngẩng đầu nhìn bầu trời không trăng, trên