Vệ Nguyên nhìn ly rượu bị đẩy tới trước mặt, trong mắt lóe lên một tia khó hiểu.
Anh cúi đầu cười, duỗi tay đẩy ly lại, nhẹ nhàng nói.
“Cảm ơn, tôi lái xe đến, không uống được.
”
Phùng Vi nhíu đôi lông mày được chải chuốt tinh tế, đợi Vệ Nguyên trong sự hoài nghi, ngón tay run lên một hồi lâu mới hét lên.
“Anh không uống? Vậy anh làm gì trong quán bar? Có thể thuê tài xế riêng mà!”
“Anh xem thường tôi hả?”
Cô dường như đã nghĩ ra điều gì đó, nét mặt của cô trở nên tức giận
“Anh có biết tôi là ai không? tôi người nhà họ Phùng ở Kinh Thành, tập đoàn Phong Đảo là do nhà tôi điều hành! Anh dám không nể mặt tôi?”
Nói đến đây, cô đột nhiên cúi đầu xuống và bắt đầu khóc.
“Chết tiệt, một người hai người đều như vậy! Mấy người đều coi thường tôi!”
“Cận Hải Dương thì không tính, còn anh là ai chứ? Anh dựa vào cái gì mà khinh thường tôi…?”
Phùng Vi đang khóc thì đột nhiên nhìn thấy một chiếc khăn tay được gấp gọn gàng đưa cho mình, tiếng thút thít ngừng lại.
Cô ngây người nhìn tấm vải lụa trước mặt, như thể không hiểu nó là gì.
Bây giờ ít có người nào còn sử dụng khăn tay.
Cô khịt mũi, đưa tay ra như thể bị sui khiến, cầm chiếc khăn tay lên.
Khoảnh khắc vải mềm chạm vào mặt, cô bất giác hít sâu một hơi, mùi nước hoa Cổ Long nhàn nhạt tràn vào mũi khiến cô sững sờ một lúc.
Không phải lần đầu tiên cô ngửi thấy mùi này, nhưng lúc này, cô bỗng thấy ngửi thật thích, thật sảng khoái.
“Ồ, thật bẩn.
”
Phùng Vi nhìn thấy chiếc khăn tay màu trắng nhuộm vàng màu trang điểm, trong lòng đột nhiên chột dạ.
Cô lấy một chiếc gương nhỏ ra và xem thử, quả nhiên thấy lớp trang điểm trên mặt mình đều bị bôi đi hết, đường đen đường vàng, trông rất đáng sợ.
“Tôi…Tôi về giặt sạch sẽ rồi mang trả cho anh, hay là mua một cái mới…”
Phùng Vi nghiến răng nhìn người đàn ông ngồi đối diện vẫn khẽ cười.
“Cho tôi cách liên lạc với anh, tôi làm xong sẽ gọi báo với anh.
”
Đây không phải là lần đầu tiên cô xin số điện thoại một người đàn ông, nhưng đây là lần cô lo lắng nhất, vì sợ đối phương sẽ từ chối mình.
Không hiểu vì sao, cô không muốn mọi chuyện kết thúc như thế này, cô đã phải lòng người đàn ông này.
“1XXXXXXXXXX.
”
Vệ Nguyên vui vẻ đọc ra một chuỗi số.
Gần như ngay sau đó, điện thoại trong túi anh đổ chuông, tên người gọi hiện ra một số lạ.
“Tôi tên là Phùng Vi! Vi trong hoa tường vi”
Phùng Vi giới thiệu tên mình rồi tha thiết nhìn anh.
“Vệ Nguyên, tôi tên là Vệ Nguyên.
”
“Cô không phải trả lại khăn tay, đã muộn rồi, con gái không nên uống nhiều rượu như vậy.
”
Người đàn ông nhẹ nhàng thở dài, từ trong tay lấy ra một tấm danh thiếp đặt trên bàn, Phùng Vi lập tức cầm lấy, vô tình chạm phải đầu ngón tay của anh.
“Vệ Nguyên, tên của anh nghe thật hay.
”
Cô gái trang điểm sặc sỡ, có nụ cười tươi như hoa và đôi mắt sáng lạ thường.
“Ừm, trước đây tâm trạng tôi rất tệ, thậc ra bình thường tôi không uống như thế này.
Tửu lượng tôi rất tốt, nhưng anh nói đúng, uống nhiều đúng là không tốt, tôi sẽ không uống nữa.
”
Vừa nói xong, cô đột nhiên hơi ngượng ngùng dừng lại, lắp bắp hỏi.
“Lát…lát nữa anh có việc bận gì không? Có muốn cùng nhau đi dạo biển không?”
Dường như cảm thấy chủ ý của mình có chút lộ liễu, cô vội vàng nói thêm một câu.
“Ý tôi là … tôi chỉ tình cờ có một số vấn đề pháp lý cần thảo luận với anh.
Tôi không biết có bất tiện cho anh hay không?”
Vệ Nguyên cười lắc đầu.
“Xin lỗi, muộn quá rồi, nếu không gấp, thứ hai có thể đến văn phòng của tôi nói chuyện.
”
Anh nhìn đồng hồ trên cổ tay.
“Tôi phải về rồi, nếu cần tôi có thể tiễn cô một đoạn.
”
“Cần, cần! Tuyệt vời! Tôi đang lo không biết về nhà thế nào!”
Phùng Vi vội vàng gật đầu.
Cô hoàn toàn “không nhớ” tài xế ở nhà đã đợi sẵn bên ngoài, vui vẻ đứng dậy, cầm lấy túi xách đi theo Vệ Nguyên ra ngoài.
Xe của Vệ Nguyên rất tốt, nhưng trong mắt Phùng Vi cũng chỉ là bình thường, nếu là cô trước đây, chắc chắn sẽ