Cô Ấy Biết Tất Cả

220: Vệ Nguyên Xui Xẻo


trước sau


Thẩm Lưu Bạch suy nghĩ một chút, liền vươn tay bấm vào màn hình trả lời tin nhắn.
“Tôi ổn.”
Cô muốn hỏi Vệ Nguyên đã xảy ra chuyện gì với chai nước hoa, nhưng lại do dự không biết làm thế nào để gửi nó đi, cuối cùng lại xóa từng chữ một.
Cũng may, cô chưa kịp hỏi thì Vệ Nguyên đã tự mình giải thích hết mọi chuyện từ đầu đến đuôi.
“Thật ra anh cũng không biết giấc mơ gì đó.

Buổi trưa hôm nay cảnh sát đến tìm anh hỏi về chuyện của Phùng Vi.”
“Thật ra đúng là Phùng Vi có thiện cảm với anh, nhưng anh đã nói với cô ấy anh đã có người mình thích rồi, anh không thể chấp nhận cô ấy, nhưng cô ấy chưa bao giờ từ bỏ.”
“Cô ấy là một cô gái trẻ, anh sợ cô ấy không thể chấp nhận được nên thời gian này anh đang cố tránh cô ấy, anh hy vọng tình cảm của cô ấy có thể phai nhạt dần và có một khởi đầu mới.”
“Thật ra, anh đã rất phiền phức.

Phùng Vi trực tiếp đến văn phòng tìm anh, cô ấy còn theo sát mọi việc anh làm, còn không cho phép anh nói chuyện với các đồng nghiệp nữ khác, còn có một khách hàng vì thái độ của cô ấy mà tức giận bỏ đi.”
“Anh không còn cách nào, nên đã sắp xếp đi công tác một thời gian, không nói với cô ấy.

Ai biết khi trở lại đã nghe tin cô ấy chết rồi, hơn nữa ở hiện trường thấy tấm thiệp viết tên tiếng Anh của anh nữa, nên họ nghi ngờ anh tặng Phùng Vi một chai nước hoa có độc, anh rất oan mà.”

Nghe anh ta nói, Thẩm Lưu Bạch khẽ nhíu mày.
“Chỉ thấy chữ ký trên thẻ thôi à, Phùng Vi có tin không?”
Cô nhẹ giọng hỏi qua điện thoại, ánh mắt sáng ngời đầy nghi hoặc.
Jaden đúng là tên tiếng Anh của Vệ Nguyên, nhưng nó không phải là một cái tên không phổ biến, vẫn có nhiều người tên như vậy.
Phùng Vi không thể chỉ nhìn cái này mà nghĩ đó là Vệ Nguyên, hoặc là cô ấy nhận ra chữ viết trên tấm thiệp, hoặc là có lý do nào đó cho loại nước hoa đó.
Quả nhiên, câu trả lời của Vệ Nguyên đến rất nhanh.
“Anh đã từng nói chuyện với cô ấy về nước hoa.”
“Hôm đó sau khi em đến Kinh Thành, anh dẫn Patrick và trợ lý của ông ấy đi ăn với Phùng Vi.”
“Không biết trên bàn ăn đang xảy ra chuyện gì, nhưng mà Phùng Vi và trợ lý của giáo sư Lý đã bắt đầu nói về nước hoa.”
“Lúc đó, hai người họ hơi căng thẳng.

Để không khí bớt căng thẳng, anh đã nói về một nhà pha chế nước hoa độc lập mà anh ngưỡng mộ ở New York, đó là loại nước hoa hoa trà mà em đã sử dụng trước đây.”
“Sau khi xảy ra việc này, anh cũng không quan tâm lắm.

Có lần Phùng Vi hỏi anh về chai nước hoa đó, nhưng anh nói bây giờ anh không có nên phải nhờ một người bạn gửi về từ New York, nên cô ấy đã từ bỏ.”
“Sau đó, hôm nay cảnh sát nói với anh rằng họ tìm thấy một chai nước hoa hoa trà ở hiện trường, trong đó có chứa chất cực độc, Phùng Vi đã chết vì chai nước hoa này.”
“Âm Âm, em biết quy tắc của Firenze mà, anh không có cách nào làm được!”
“Nước hoa của Firenze là hàng đặt làm theo yêu cầu, doanh số bán ra rất ít, muốn mua cũng phải đặt trước.

Làm sao có thể hôm nay đặt hàng ngày mai lấy liền chứ!”
Những gì anh ấy nói là sự thật.
Firenze là một nhà sản xuất nước hoa rất cá tính, mỗi năm cô ấy chỉ làm nửa năm, việc b án nước hoa thành phẩm cần phải đặt trước trên mạng, cô cũng phải thức khuya mới có thể đặt hàng thành công.
Nhưng điều tốt thì chờ cũng đáng, khi cô chán nản và mù mờ nhất, Firenze “On The Heaven” đã xoa dịu tâm trạng và tiếp thêm sức mạnh để cô tiến về phía trước, đó

từng là thứ cô thích nhất.
Bây giờ, nó chỉ là một mùi hương có thể mang lại ký ức.
“Patrick và Văn Trăn cũng ở đó, vì họ cũng biết “On The Heaven”, có thể là một trong số họ đã ra tay?”
Thẩm Lưu Bạch đương nhiên nghĩ đến Văn Nguyên Hinh.
Người phụ nữ này có vẻ yếu đuối, nhưng cô ấy không phải là một người dễ đối phó.
Chính cô ta là người đã xóa sổ cô em gái cùng cha khác mẹ Vu Mỹ Ny của mình bằng một cách âm thầm nhất, làm điều đó một cách sạch sẽ từ đầu đến cuối mà không ai có thể tìm ra bất kỳ bằng chứng buộc tội nào.

Nhưng từ đầu đến cuối, chắc chắn cô ấy không thể không làm gì, ít nhất Tống Thành Mân hoàn toàn không thể khống chế xu hướng của sự việc.
Và giáo sư Lý
Cô chắc chắn rằng người đàn ông đó chắc chắn không phải là Patrick Lý mà cô đã từng gặp, vì nếu là bạn học của ba cô thì không thể chưa gặp mẹ cô.
Trong một khoảng thời gian, cô thậm chí còn cảm thấy ông chú này có chút quá gần gũi với mẹ cô.
Nhưng ông ta lại nói cô nhìn giống mẹ, có nghĩa là ông ta chưa bao giờ gặp mẹ của cô!
Hai người đến Hải Đô, còn chỉ rõ muốn gặp mình, đây là có ý gì?
“Giáo sư Lý còn ở Hải Đô sao?”
Cô gõ vào màn hình điện thoại và gõ ra câu hỏi.
“Anh không biết nữa.”
Vệ Nguyên nhanh chóng trả lời.
“Sau khi đón ông ấy, tụi anh đã dùng bữa cùng nhau, sau đó anh đưa họ đến khách sạn nơi họ đã đặt.”
“Vì vướng bận Phùng Vi, anh tự mình sắp xếp một chuyến công tác ngắn hạn, chuyện tiếp theo là sắp xếp trợ lý Chu Mạn làm.

Anh không biết tình hình cụ thể.”
Thẩm Lưu Bạch nhìn chuỗi dài câu trả lời, ánh mắt lóe lên, nhưng lại không nói gì.
Khi ở sân bay ngày hôm đó, cô nhận thấy thái độ của Văn Nguyên Hinh đối với Phùng Vi dường như có chút thù địch.
Hình ảnh đó nhanh chóng lướt qua trong đầu, cô cảm thấy nguồn gốc của sự thù địch này là do Vệ Nguyên.
Phim truyền hình không phải thường có nội dung kiểu này sao, hai người phụ nữ tranh nhau một người đàn ông vì ghen tuông, nhưng Văn Nguyên Hinh gặp Vệ Nguyên khi nào?
Sau khi suy nghĩ, cô quyết định đặt câu hỏi.
Tuy rằng đây đã là chuyện riêng của Vệ Nguyên, nhưng Văn Nguyên Hinh đối với chuyện này có rất nhiều điều đáng nghi, cô nghĩ nên hỏi rõ ràng thì hơn.

“Jaden, anh biết Văn Trăn, trợ lý của Patrick không?”
Đợi một lúc, cô thấy một tin nhắn thoại dài từ đầu dây bên kia.
Sau khi bấm vào đó, giọng nói dịu dàng của Vệ Nguyên phát ra từ loa của điện thoại.
“Ý em là cô Văn à? Anh gặp cô ấy khi anh ở New York, khi ấy, cô ấy còn là một cô bé, vì trầm cảm nên gia đình cô ấy đã đưa cô ấy đến phòng khám của Patrick Lý.”
“Gia đình cô ấy có vẻ khá tốt, sống trong một căn hộ ở Manhattan, New York một thời gian, còn Patrick cũng rất nghiêm túc trị bệnh cho cô ấy, cô ấy đã đến học tại một trường tư thục ở New York.”
“Đã nhiều năm anh không gặp, lần này, bọn họ tới Hoa Quốc, nếu em không nói cho anh biết, anh cũng không có nhận ra cô ấy.

Đây là cô bé không thích nói chuyện.

Anh không ngờ cô ấy lại trở thành trợ lý của giáo sư Lý và còn đổi tên nữa.”
“Âm Âm, em hỏi cô ấy làm gì, em thấy Văn Trăn có vấn đề gì sao?”
 
------oOo------
 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện