Thẩm Lưu Bạch cũng không trả lời câu hỏi của Vệ Nguyên ngay.
Khi nghe thấy tiếng gõ cửa, cô đứng dậy đi tới cửa, đưa tay mở cửa.
Là Cận Hải Dương đứng ở ngoài cửa.
Anh mặc áo ba lỗ và quần thể thao, khuôn mặt điển trai không có dấu hiệu buồn ngủ hay mệt mỏi, tràn đầy sức sống như khi đang làm việc.
“Anh nghe thấy trong phòng của em có tiếng nói, anh đoán em còn chưa ngủ.
”
Anh cười nói, không hề đề cập đến việc mình bị giọng nói của người đàn ông đó thu hút.
Vốn dĩ chỉ xuống nhà uống nước, nhưng khi đi ngang qua cửa phòng cô, thì nghe thấy giọng nói của một người đàn ông, hỏi sao anh có thể ngồi yên, rada của gã đàn ông ngông cuồng lập tức nổi lên.
Có thể chọn lúc này để trò chuyện với cô, tám phần chính là cái tên Vệ Nguyên kia.
Thẩm Lưu Bạch không nghĩ quá nhiều và chỉ vào điện thoại.
“Là Vệ Nguyên, dường như anh ấy có chuyện phiền phức.
”
Người đàn ông liếc nhìn đoạn hội thoại phía trên và bật cười.
“Đúng vậy, anh ấy có thể không gặp rắc rối sao.
”
Anh nhàn nhạt nói.
“Tìm thấy xyanua trong chai nước hoa đính kèm với một tấm thẻ, chữ ký trên đó giống với tên tiếng Anh của anh ấy, Phùng Vi khi còn sống đã cuồng nhiệt theo đuổi anh ấy như vậy, là do nợ đào hoa của anh ấy thôi.
”
Anh có chút hả hê khi người khác gặp họa, nhưng không thể biểu hiện ra ngoài quá rõ ràng, anh cảm thấy bị nghẹn đến mức khó chịu.
Thẩm Lưu Bạch đã suy nghĩ về điều đó và quyết định chia sẻ suy nghĩ mới nhất của mình với Cận Hải Dương.
“Vệ Nguyên nói rằng chai nước hoa được tìm thấy tại hiện trường là do anh ấy từng nhắc đến với người chết, đồng thời lúc đó còn có Patrick và Văn Nguyên Hinh.
”
“Loại nước hoa đó là sản phẩm đặt làm riêng của một cửa hàng ở New York.
Văn Nguyên Hinh trước đây đã từng sống ở New York một thời gian.
Lúc đó cô ấy là bệnh nhân của Patrick Lý.
Trước đây, Vệ Nguyên đã biết cô ấy.
”
“Cho nên, Vệ Nguyên nghi ngờ Văn Nguyên Hinh?”
Cận Hải Dương liếc nhìn cô đầy ẩn ý, và nói một cách khá cố ý.
“Anh ấy nghĩ không sai, Bùi Diệu lấy lại băng ghi hình của camera chung cư và theo dõi tung tích của hung thủ theo camera giám sát, đoạn băng bị ngắt trong bãi đậu xe ngầm của tòa nhà, nhưng mười phút sau, Văn Nguyên Hinh xuất hiện ở lối đi dành cho người đi bộ của tòa nhà, cô ấy thật sự đáng nghi.
”
“Tụi anh vẫn theo dõi Văn Nguyên Hinh, chỉ chờ hình ảnh chính xác từ phía kỹ thuật, sau đó lập tức mời cô ấy tới thẩm vấn.
”
“Điều thú vị hơn là giáo sư đi cùng cô ấy sáng nay đã đến Kinh Thành, Văn Nguyên Hinh không đi cùng ông ta, mà ở lại Hải Đô.
”
“Cho nên chuyện này mới trở nên vô cùng thú vị.
Rõ ràng là trợ lý, nhưng lại không theo giúp giáo sư, hơn nữa còn xuất hiện ở bãi đậu xe ngầm của một tòa nhà thương mại hoàn toàn không liên quan ở Hải Đô, đây không phải chuyện rất kỳ quái sao?”
Đang nói chuyện, điện thoại di động đột nhiên vang lên thông báo tin nhắn, người đàn ông nhìn thoáng qua, cười càng có ẩn ý, đưa tay đưa điện thoại di động trước mặt Thẩm Lục Bạch.
“Em xem, khoảng năm phút trước mới nhận được tin Vệ Nguyên vào chung cư của Văn Nguyên Hinh, trong khoảng thời gian này, người phụ nữ đó không hề về nhà, suốt ngày ở trong một căn chung cư do chính mình đứng tên.
”
Thẩm Lưu Bạch nhíu mày, cũng cúi đầu nhìn thoáng qua di động của mình.
Chỉ thấy sau tin nhắn thoại khi nãy, Vệ Nguyên lại gửi đến một đoạn giọng nói.
“Âm Âm, em đừng làm anh sợ! Hôm nay Văn Nguyên Hinh hẹn anh đến nhà cô ấy, thời gian này cô ấy cứ nói sống không vui, rồi không muốn sống nữa, anh sợ cô ấy xảy ra chuyện nên đã đáp ứng rồi!”
“Anh đang ở dưới lầu nhà cô ấy, em thấy anh nên lên đó không? Sao trong lòng anh lại chần chừ như vậy chứ?”
“Cô ấy lại gọi điện thoại thúc giục anh, anh nói anh đã tới rồi dưới lầu, cô ấy khóc lóc muốn anh nhanh chóng lên đó, hình như rất sốt ruột.
”
“Bây giờ anh đi lên, vừa rồi