Cô cau mày nhìn dòng chữ trên màn hình, không biết vì sao, linh cảm không tốt trong lòng cô lại nhiều hơn một chút.
Cô đứng dậy và đi về phía cửa, nhưng đột nhiên nghe thấy ai đó gõ cửa.
Người ngoài cửa đương nhiên là Cận Hải Dương, thấy anh hăng hái thu dọn xong, đôi mắt cười dịu dàng nhìn cô.
“Thẩm Tiểu Bạch, chào buổi sáng.”
Không biết đang suy nghĩ gì, khuôn mặt đột nhiên đỏ bừng, cúi đầu có chút rụt rè, nhẹ nhàng đáp lại.
“Chào buổi sáng.”
“Đi ăn cơm đi, sáng nay, ông anh đã ra ngoài tập thể dục, hai chúng ta không cần lo lắng cho ông ấy.”
Anh mỉm cười nắm lấy tay cô, cùng cô đi xuống lầu một cách tự nhiên, bữa sáng thịnh soạn đã được bày sẵn trên bàn trong phòng ăn, mùi thơm của thức ăn tràn ngập khắp căn phòng cùng với ánh nắng của mặt trời.
“Thịnh soạn vậy?”
Thẩm Lưu Bạch kinh ngạc liếc nhìn người đàn ông bên cạnh.
Nếu không phải tận mắt chứng kiến, cô thật sự sẽ không biết Cận Hải Dương là con của một gia đình như vậy!
Không phải sáng anh chỉ ăn qua loa cho xong thôi sao? Cho dù cùng có ăn cũng chỉ là tô hoành thánh hay phở gà để qua bữa, có khi nào hoành tráng như vậy đâu!
“Ồ, đây là dì Vương đặc biệt chiêu đãi em.
Nếu không, buổi sáng nhà anh chỉ có bánh bao hấp, cũng không xa xỉ như vậy.”
Người đàn ông mỉm cười với người trong bếp và chậm rãi nói.
Thẩm Lưu Bạch theo tầm mắt nhìn thấy một người phụ nữ trung niên có ánh mắt nhân hậu, cô nhớ tới tối hôm qua không gặp bà ấy, hẳn là quản gia được nhà họ Cận mời đến.
Cô cảm ơn, sau đó ngồi xuống bàn với Cận Hải Dương và bắt đầu dùng bữa sáng.
“Đúng rồi, ngày hôm qua, sau đó, Vệ Nguyên có gửi tin nhắn, anh ấy nói tinh thần Văn Nguyên Hinh không tốt lắm…”
Nghe cô nói, đôi đũa trên tay người đàn ông cũng dừng lại.
Anh chống cằm một tay nhìn cô gái trước mặt một hồi rồi nói vẻ thản nhiên.
“Anh nói rồi mà Thẩm Tiểu Bạch, em không cảm thấy em quá quan tâm Vệ Nguyên sao?”
“Giống như anh đã từng nói, em nghĩ người như Văn Nguyên Hinh có thể chơi trò yêu từ cái nhìn đầu tiên nào đó sao?”
“Tống Thành Mân làm nhiều như vậy cũng không làm cô ấy động lòng.
Nếu Vệ Nguyên chỉ đứng đó, anh ấy sẽ không thể liên quan gì đến cô ấy cả.”
Nói xong, anh dừng lại và thở dài một cách đầy ẩn ý.
“Lần này Vệ Nguyên cũng không oan uổng.”
“Em không có ý này.”
Thẩm Lưu Bạch nhỏ giọng ngắt lời.
“Bây giờ mọi người nghi ngờ Văn Nguyên Hinh là hung thủ giết Phùng Vi, một hung thủ sao có thể nghĩ quẩn trong lòng?”
“Đó là lý do cô ấy diễn cho vệ Nguyên xem! Cô ấy giết được Phùng Vi thì tương lai sẽ có cơ hội, còn không thừa thắng truy kích sao, sao có thể không nghĩ đến chuyện này?”
Cận Hải Dương cười hờ hững.
“Dù sao thì sẽ sớm có kết luận.
Bộ phận kỹ thuật nói băng ghi hình sẽ hoàn thành vào khoảng 10:30, đúng lúc chúng ta xuống máy bay, vừa kịp giờ.”
Lời nói của Cận Hải Dương trở thành sự thật, ba giờ sau, khi bước ra khỏi sân bay Hải Đô, điện thoại di động của Cận Hải Dương cũng vang lên.
Người gọi là Cao Đại Thượng, vừa có tin tốt vừa có tin xấu.
Tin tốt là các nhân viên kỹ thuật của cảnh sát Hải Đô đã tìm thấy một đoạn băng ghi hình gần hiện trường vụ án giết người hàng loạt, sau khi so sánh thì thấy rất giống với nghi phạm trong vụ án giết người của Hàn Trung Uy, từ thói quen đi lại và tư thế, có thể được xác định là cùng một người.
Phân cục Tân Hải phát hiện thấy da và tóc trên thi thể của người chết, theo kết quả xét nghiệm DNA cho thấy là nam giới nhóm máu AB và đối chiếu DNA không giống với người Hoa Quốc.
“Thì ra là người nước ngoài?”
Người đầu tiên Thẩm Lưu Bạch nghĩ đến là giáo sư Patrick Lý.
Ông ta đã xuất hiện ở sân bay Hải Đô, nhưng ai