“Bạn trai?”
Xác định Đồ Hạo Nhiên đã đi xa, lúc này Thẩm Lưu Bạch mới quay người, ánh mắt lạnh lùng người đàn ông còn đang ôm mình.
“Ừ, em nói sao thì là vậy đi, anh không có ý kiến.”
“Về sau em ít đi lại với đàn ông lạ đi, ngoan một chút.
Những người đó đều không phải người tốt, đừng làm cho anh lo lắng.”
Cận Hải Dương nhướng một bên mày, cười mỉm đáp.
Ngoài miệng anh nói một cách thản nhiên, nhưng tay anh không hề rời khỏi vai của cô.
Thẩm Lưu Bạch gật đầu với anh.
“Cảm ơn anh giải vây giúp tôi, nhưng mà cách này dùng vẫn ít dùng thôi, dễ khiến người ta hiểu lầm.”
“Hiểu lầm cái gì? Anh nói với em là thật đó.”
Thấy vẻ mặt nghiêm túc của anh hoàn toàn không có ý đùa giỡn, trong thời gian ngắn cô cũng không biết được lời anh nói là thật hay giả.
Không khí có chút ngượng ngùng.
Im lặng trong một lúc lâu, người đàn ông bỗng nói.
“Thẩm Lưu Bạch, anh không nói giỡn.
Vừa rồi em đã đáp ứng làm bạn gái anh, con người anh không lấy chuyện này ra để giỡn.”
Thấy anh hiếm khi nghiêm túc như vậy, cô cúi đầu, bỗng nhiên không biết nói gì.
Trước đó cô luôn cho rằng anh có ý tốt giải quyết phiền phức giúp mình, chỉ là bây giờ dường như cô nghĩ mọi chuyện hơi đơn giản.
“Không phải đùa giỡn?”
Cô không xác định nhìn người đàn ông trước mắt, lại thấy đôi mắt sáng của anh nhìn thẳng mình, hoàn toàn không có ý phủ nhận.
“Giáo sư Thẩm, anh cảm thấy hai ta rất hợp.”
“Em xem, em là pháp y, anh là cảnh sát, ở nhà hay ở ngoài chúng ta đều có thể hợp tác với nhau, tuyệt đối không bao giờ thiếu chủ đề chung.
Độ phối hợp giữa em và anh cũng rất cao, như vậy không phải tốt rồi sao?”
Cận Hải Dương cười nói.
Ngoài mặt anh nói rất nhẹ nhàng, thật ra trong lòng lại dâng lên từng đợt bồn chồn.
Anh không định nói rõ mọi chuyện hôm nay, nếu có thể, anh muốn dùng cách mưa dầm thấm lâu, biến thành thói quen của cô.
Chỉ là hôm nay nhìn cô cùng người đàn ông khác ở chung, anh đột nhiên không chắc lắm về kế hoạch của mình.
Nước ấm nấu ếch xanh tiền đề là cần có thời gian.
Nhưng tình huống hiện tại, bên cạnh cô luôn có một vài con ruồi bọ vây quanh, nếu anh vẫn không nói rõ, có khả năng cả đời cô cũng không hiểu được tâm tư thật sự của anh.
Xuất phát từ tự trọng đàn ông, đương nhiên anh không đem mấy kế hoạch mấy ngày nay nói với cô.
Đó không khác gì lịch sử đen trong cuộc đời, đại thiếu gia họ Cận như anh không thể nào có những cảm xúc uất ức, đa sầu đa cảm như vậy được!
Vì vậy, anh chọn thái độ bình dị nhất để thổ lộ.
Anh cảm thấy Thẩm Lưu Bạch là một người đơn giản, cô không cần lời ngon tiếng ngọt vô nghĩa, thực tế là đủ rồi.
“Xin lỗi, tôi từ chối.”
Im lặng một lát, cô nhẹ giọng nói.
“Với tôi, hôn nhân và tình yêu không phải là lựa chọn bắt buộc phải có, vấn đề này tôi tạm thời không nghĩ đến.
Tóm lại cảm ơn anh.”
Nghe cô nói vậy, ý cười trên mặt Cận Hải Dương hơi cứng lại, nhưng nhanh chóng khôi phục lại, một chút sự suy sụp sau khi bị từ chối cũng không có.
“Anh biết em không dễ dàng đáp ứng như vậy.”
Anh gật đầu, cúi đầu đem viên đá dưới chân đá xa, cười nói tiếp.
“Anh cũng không mong em đáp ứng bây giờ, em có thể suy nghĩ, anh không vội nghe câu trả lời của em.”
“Anh nói ra chỉ là muốn em biết suy nghĩ của anh, về sau có cơ hội, em có thể suy xét đến anh đầu tiên.”
“Bởi vì tôi không biết lo cho bản thân, bởi vì đội Hình Sự tìm được pháp y như tôi không dễ, bởi vì nếu tôi đi mọi người phá án sẽ khó khăn hơn, đúng không…”
Thẩm Lưu Bạch thở dài một hơi.
“Cận Hải Dương, tôi thực sự không thích tình yêu, thứ không thể kiểm soát được, nhưng cũng không có nghĩa tôi sẽ giải quyết cuộc sống và hôn nhân của mình cùng một lúc như vậy.”
Cô quay đầu nhìn người đàn ông trước mặt, đôi mắt đen nhánh như có ánh sao lấp lánh mờ ảo, cằm nhỏ thanh tú hơi hếch lên, lộ ra vẻ kiêu ngạo.
“Tôi không cần đối tác, thật sự.”
Nói xong, cô xoay người đi về phía