Đại thiếu gia họ Cận đúng là đàn ông thực thụ, lời nói như đinh đóng cột, sáng sớm hôm sau đúng giờ đến gõ cửa nhà Thẩm Lưu Bạch.
“Đi thôi, vừa đúng lúc ăn sáng.”
Người đàn ông đang dựa vào cửa, thân hình cao lớn gần như chạm tới khung cửa, cười vui vẻ.
“Hôm nay không tiện đường……”
Thẩm Lưu Bạch còn chưa nói xong, liền bị người đàn ông vươn tay cản lại câu nói kế tiếp.
“Hôm nay không tiện đường? Hai chúng ta đến chỗ làm kế bên nhau, có ngày nào mà không tiện đường?”
“Em cũng đừng nói những lời vô nghĩa như sẽ làm phiền đến anh, anh đang hưởng ứng lời kêu gọi tiết kiệm năng lượng, giảm khí thải để bảo vệ môi trường.”
“Nếu em cảm thấy làm phiền thì luyện tay nghề nấu ăn đi, tương lai mời anh ăn tối xem như báo đáp anh.”
“Còn nữa, anh cũng đã lâu không nấu ăn trong nhà.
Từ sau khi ba mẹ anh qua đời, mỗi ngày anh đều ăn cơm hộp.
Hôm trước anh có dự trữ một túi bánh bao không nhân, nhưng sáng nay khi anh lấy ra, chúng đã biến thành gỗ luôn rồi nên anh không muốn ăn.”
Anh nói đến đáng thương vô cùng, phối hợp với khuôn mặt đẹp trai chết người, không biết biết vì sao lại mang đến cảm giác tương phản kỳ lạ.
Thẩm Lưu Bạch cảm thấy có chút gượng gạo không thể giải thích được.
Cô không khỏi run lên, đột nhiên cảm thấy hơi khó chịu trong bụng.
“Bánh bao không nhân có thể hấp lại.”
Lời tỏ tình ngày hôm qua không làm hai người họ quá bối rối.
Có thể là do thái độ của người đàn ông này quá bình tĩnh, mà khoảng cách giữa hai người đã thu hẹp lại rất nhiều, ngay cả Thẩm Lưu Bạch cũng không nhận ra rằng thái độ của cô đối với Cận Hải Dương còn thản nhiên hơn trước rất nhiều.
“Anh không biết dùng nồi hấp.”
Cận Hải Dương chậm rãi nói.
“Mấy ngày em không ở đây, anh cứ nhìn chằm chằm ánh đèn nhà em, cũng không có tâm tình ăn cơm.”
Nghe anh nói như vậy, Thẩm Lưu Bạch cũng không biết phải nói gì mới được.
Cô cực kỳ không biết cách xử lý vấn đề tình cảm, đặc biệt là đối mặt với người đàn ông như Cận Hải Dương, vừa mạnh mẽ vừa mềm mỏng, giống như đấm vào bông, muốn dùng sức cũng không được.
Rất lâu sau, cô có chút yếu ớt nói.
“Tôi…… Hôm nay tôi muốn qua học viện…”
Nhìn thấy sự thất vọng trong mắt người đàn ông, cô đột nhiên cảm thấy như thể cô đã làm một việc gì đó đặc biệt có lỗi với anh, tất cả sự tự tin của cô biến mất đi ngay lập tức.
“Vậy được rồi…”
Cận Hải Dương xoay người, thân hình cao lớn cô đơn.
Một tay che bụng, vừa rồi còn đứng thẳng lưng lúc này đã hơi cong lưng, cuối đầu từ từ đi về nhà bên cạnh.
Khi sắp vào cửa, anh giống như hơi liếc nhìn cô một cái, đúng như ý có được ánh mắt quan tâm của cô.
Ba, hai,…
Khi anh đếm đến một, cuối cùng vẫn là cô nói trước.
“Dạ…Dạ dày anh không khỏe sao?”
“Ừ, đêm qua không ăn cơm, bây giờ đói nên đau dạ dày.
Không có việc gì, về nhà anh ăn cái bánh bao lót dạ một chút là được rồi.”
Lời này vừa nói ra, trong lòng cô càng cảm thấy có lỗi.
Cô đương nhiên biết hôm qua anh không có ăn gì hết.
Anh vẫn luôn chờ cô trước nhà hàng Bắc Sơn, sau đó cũng để bụng đói đưa cô về nhà.
Buổi tối náo loạn như vậy, chắc anh ta cũng không muốn ăn cơm.
“Nhà tôi có mì gói…”
Thẩm Lưu Bạch có chút xấu hổ nói.
Cô bỗng cảm thấy hiện tại việc trữ mì gói thật ngu ngốc, sao có thể dùng loại đồ ăn đó để đãi khách.
“Hay là…Đường Hoàng Hải có một quán cháo, thức ăn cũng ngon…”
Đường Hoàng Hải cách tiểu khu của họ không xa, đi bộ khoảng 6 đến 7 phút, xem như là khu ăn uống gần nhất.
Nghe cô nói vậy, anh mắt vốn ảm đạm của Cận Hải Dương liền sáng lên.
“Đau dạ dày đúng lúc ăn cháo sẽ dễ tiêu hơn, vậy đi đường Hoàng Hải ăn đi, rồi anh đưa em đến học viện.”
“Đúng lúc anh có chút chuyện muốn thảo luận với em.
Đi nhanh chút, không trễ sẽ kẹt xe, chúng ta vừa ăn vừa nói sẽ không bị trễ.”
Nói xong, anh cũng không đợi cô đáp lại, liền giúp cô đóng cửa, kéo cô vào thang máy.
Vào buổi sáng, tinh thần Thẩm Lưu Bạch vẫn chưa tập trung được.
Cô tưởng chỉ đơn giản ăn cháo thôi, vì sao lại biến thành cùng anh định lâu dài, về sau mỗi ngày đều phải cùng nhau ăn sáng.
Từ sau khi hôm qua từ chối anh, cô giống như đã làm anh chịu thiệt thòi, cảm thấy rất có lỗi, sau đó sẽ thỏa