Trương Bội có chút khẩn trương kéo quần áo, hít mơi hơi thật sâu, lúc này mới có can đảm nhớ lại cái đêm đáng sợ khó quên kia.
“Hôm đó là đêm nguyền rủa, nghe nói chỉ cần nửa đêm cầu nguyện thì điều ước sẽ thành hiện thực, tụi em chờ khi quản lý ký túc xá đi tắm thì lén chạy ra ngoài, chạy đến tòa nhà dạy học bên cạnh rừng cây để vẽ trận pháp.
”
“Gần đến 0 giờ, Vương Mỹ Nguyệt nói muốn nguyền rủa Đồ Giai Giai chết, em có chút sợ hãi, nhưng là không thay đổi được suy nghĩ của bạn ấy nên phải cùng họ đọc lời nguyền.
”
“Em đang quay mặt về hướng tòa nhà dạy học thì vô tình nhìn thấy một bóng đen trên mái nhà của tòa nhà.
Lúc đầu, em nghĩ mình nhìn nhầm, nhưng khi nhìn lại, bạn ấy đã nhảy xuống, rơi xuống cái sân trước tòa nhà dạy học.
”
“Em rất hoảng sợ, Vương Mỹ Nguyệt để Hà Tinh Tinh đi nhìn một cái, kết quả Hà Tinh Tinh thét chói tai chạy lại, nói lời nguyền linh nghiệm rồi, người kia là Đồ Giai Giai.
”
“Tụi em đều sợ tiếng thiết của Hà Tinh Tinh đến tai bảo vệ, em nói gọi xe cứu thương trước, lỡ như Đồ Giai Giai còn sống biết đâu có thể cứu được.
”
“Em không mang theo điện thoại nên mượn điện thoại của Hà Tinh Tinh để gọi.
Em không dám nói có người nhảy lầu, chỉ nói có người bị thương, sau đó tụi em liền chạy về ký túc xá.
”
Cô bé hơi dừng lại, giọng nói bắt đầu có chút nghẹn ngào.
“Hai ngày nay, mọi ngời trong trường rất hoảng sợ, mọi người nói lời nguyền vòng quay tử thần 4 năm một lần lại xuất hiện, Đồ Giai Giai bị nguyền rủa nên mới chết.
”
“Trong lòng em sợ vô cùng, chỉ cần vừa nhắm mắt liền có thể nhìn thấy Đồ Giai Giai máu me đầy mặt đi đến chỗ em, em không thể ngủ được, em cảm thấy có lỗi với bạn ấy, em không nên chơi cái trận pháp đó, là em hại chết bạn ấy…”,
Càng nói, cô bé càng đau khổ, đến cuối cùng, cô bé khóc đến mức hoàn toàn không nói nên lời.
Một đôi vợ chồng trung niên sau lưng Trương Bội đứng lên.
Người phụ nữ đi qua ôm con gái vào lòng nhẹ giọng an ủi bé, người đàn ông đứng tại chỗ, nhìn về phía Cận Hải Dương với ánh mắt cầu xin và lo lắng.
“Tôi là ba của Trương Bội.
”
Một người đàn ông có vóc dáng trung bình đeo cặp kính, nói năng từ tốn, nhưng đúng trọng điểm, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể biết anh ta là người suy nghĩ tỉ mỉ.
“Hôm trước, sau khi Bội Bội trở về, cảm xúc vẫn không ổn định, sau khi chúng tôi hỏi bé mới biết được bé làm chuyện như vậy ở trường học.
”
“Bé theo bạn học bắt nạt, nguyền rủa bạn khác, tôi và mẹ bé đã nghiêm khắc phê bình bé, chắc chắc sau này sẽ dạy dỗ bé thật tốt, không để bé đi lại đường sai này.
”
“Lần này chúng tôi đến, là muốn để Bội Bội nói rõ tình huống chuyện hôm đó với cảnh sát, bé là người đầu tiên chứng kiến, nói không chừng có thể nhìn thấy manh mối quan trọng nào đó.
”
“Thứ hai! ”
Ba Trương Bội ngập ngừng nói, ông ta im lặng một lúc, cuối cùng cũng nói.
“Bội Bội một mực tin tưởng là do bé nguyền rủa mới hại chết bạn học kia, chúng tôi biết đây không phải sự thật, tôi cũng muốn nhờ anh cảnh sát khuyên bé một chút, tinh thần của bé đã gần như trong tình trạng sụp đổ rồi.
”
Nghe ông ta nói vậy, người ở đây đều yên lặng.
Ai cũng biết mấy cái trận pháp kia đều là gạt người, chẳng qua Trương Bội sợ như vậy, tất nhiên là do trong lòng có hổ thẹn.
Cận Hải Dương nhẹ gật đầu.
Anh đến trước bàn Trương Bội, ngồi xổm xuống nhìn cô bé, ánh mắt thẳng thắng dịu dàng.
“Em đang sợ cái gì?”
Trương Bội từ trong lòng mẹ ngẩng đầu, hốc mắt đỏ âu, nước mắt không ngừng rơi xuống, nhìn qua rất đáng thương.
“Đồ Giai Giai…sẽ hận em…”
Cô bé thút thít nói.
“Em và bạn đã bắt nạt bạn ấy, Vương Mỹ Nguyệt muốn nguyền rủa bạn ấy chết, em có phản đối…thế nhưng…em sợ bạn ấy cô lập em…em cũng đi theo niệm chú…”
“Em không muốn bạn ấy chết, em gọi xe cứu thương đến cứu bạn ấy, nhưng bạn ấy đã chết rồi…”
“Thật xin lỗi, tụi em không nên chơi cái trò nguyền rủa gì đó…Nếu không Đồ Giai Giai cũng sẽ không chết!”
Cận Hải Dương đưa tay sờ đầu