Thần Hi lên xe gọi trực tuyến và nhìn lại sau khi gửi tin nhắn. Lê Chỉ dựa vào cửa xe và nhìn về phía Thần Hi cho đến khi chiếc xe rẽ vào một góc và biến mất khỏi tầm mắt. Sau khi trút bầu tâm sự, lòng Thần Hi có vẻ nhẹ nhàng hơn đôi chút. Nhưng nhìn thiếu nữ đứng ở trước cửa xe, Thần Hi lại cảm thấy ngực bị thứ gì đó nhẹ nhàng kéo, có chút đau nhức. Đau âm ỉ nhẹ. Thần Hi nhẹ nhàng chọn túi da bò mềm. Suy nghĩ kỹ lại, nàng dường như không quá tức giận với việc Lê Chỉ yêu cầu nàng chuyển ra ngoài. Điều thực sự khiến nàng không hài lòng là nàng đã bị từ chối khi nàng đã có ý định giãn hoà trước đó. Vào thời điểm đó, sự xấu hổ không nói nên lời tràn qua cơ thể cô như thủy triều, khiến Thần Hi cảm thấy như thể nàng sai hơn cả Lê Chỉ.. Hèn như chó li3m, ngay cả thở cũng sai. Ban đầu, hai người họ chỉ có được những gì họ cần. Tại sao phải đến mức như vậy. Người lái xe biết rõ về Thần Hi, và anh ta liếc nhìn chiếc xe qua kính chiếu hậu từ khóe mắt. Anh ta không nhịn được hỏi Thần Hi, "Xe đậu ở cổng trường cậu là tới đón cậu à?" Thần Hi tâm tình không tốt, nhìn thấy nàng gửi tin nhắn lại không có hồi âm, lừa dối nói: "Không phải." Nàng chọc vào màn hình để điện thoại không tắt. Nếu đại tiểu thư chủ động xin lỗi, nàng sẽ tha thứ cho đại tiểu thư "Tôi cũng không nghĩ vậy," người lái xe không nói nên lời, "Này, chiếc xe đó rất đắt tiền." Thần Hi dừng ngón tay khi nghe thấy những lời đó. Nó đắt tiền, đại tiểu thư đầy sang trọng từ đầu đến cuối. Không nói đến những chiếc xe sang hàng chục triệu, chỉ chiếc đồng hồ cô thường đeo một cách tình cờ là phong cách vàng hồng của Patek Philippe. Vì vậy, bỏ ra 200.000 để bao dưỡng Thần Hi một tháng, và số tiền này không là gì trong mắt của đại tiểu thư. Nhưng dù giàu có đến đâu, cũng không thể mua chuộc sự tự do cá nhân của mình. Hơn nữa, Thần Hi không đi lấy tiền của Lê Chỉ Thần Hi vuốt v e chiếc túi mà nàng vừa chọn bằng đầu ngón tay, lông mi rũ xuống. Trên thực tế, đó là tất cả những gì nàng thích. Rốt cuộc, Thần Hi thở dài và tắt điện thoại.Thần Hi có thể làm gì nữa. Có hàng ngàn phụ nữ, nếu không thích nữa, có thể thay đổi. Đại tiểu thư hạ quyết tâm mặc kệ nàng, không muốn mỗi lần đều xông tới li3m láp nàng. Xe cộ trên đường hôm nay không quá đông đúc,khi Thần Hi đến phim trường ,trưởng nhóm đã đợi nàng ở đó. "Đi thử đi.
Nếu như ngươi phỏng vấn thành công, ta còn có 300 tệ phí giới thiệu, sau đó chia cho ngươi 100 tệ." Nhìn phía trước mấy người xếp hàng, Thần Hi có chút bất an.Nàng không có học chuyên nghành, nhưng nàng đã tham gia các lớp diễn xuất trong một hoặc hai năm. Giáo sư đánh giá nàng là "đầy hào quang, thiếu những kỹ năng cơ bản nhưng có thể bù đắp bằng gương mặt".
lớn sẽ yêu cầu cô ấy làm đại diện cho mình?Trưởng nhóm là một chị mũm mĩm tầm ba mươi tuổi, nhiệt tình động viên Thần Hi:"Sợ cái gì, ngươi bộ dáng tốt như vậy, nhất định không có vấn đề!" Hãy nhìn những gì giáo sư nói-- Thần Hi ngay lập tức thẳng lưng, sự tự tin trà đầy của nàng. Đó là tất cả sự thật. Nếu bạn khen Thần Hi, bạn có thể khiêm tốn, nhưng nếu bạn khen nàng đẹp, nàng liền phải thừa nhận điều đó. Nàng rất tự tin và không hề khiêm tốn..... Thần Hi hài lòng giơ tay, duyên dáng vén sợi tóc bị gãy ra sau tai, mang theo nụ cười đi vào phòng thử giọng. Là một người sẽ bước đi trên thảm đỏ trong tương lai, việc sợ hãi sân khấu là điều không thể. Tất cả các diễn viên hàng đầu của đoàn phim đã được xác nhận, và buổi thử vai hôm nay đều là những vai nhỏ, và người lãnh đạo của nhóm đề xuất cho Thần Hi rằng người đẹp ngốc nghếch trong chiếc bình. Từ lúc Thần Hi bước vào phòng, đạo diễn đã cảm thấy dáng vẻ của nàng đặc biệt thích hợp. Bỏ qua kỹ năng diễn xuất, ngoại hình của Thần Hi là một chiếc bình hoa hoàn hảo và bất kỳ bức ảnh nào cũng có thể được sử dụng làm trình bảo vệ màn hình mà không cần chỉnh sửa chuyên sâu. Trong số các đường nét trên khuôn mặt thanh tú của nàng, ấn tượng nhất là đôi mắt híp tuyệt đẹp của Thần Hi. Sự quyến rũ rất cổ điển. Đặc biệt là khi đuôi mắt giương lên, ánh mắt tràn đầy tình cảm, như thể dùng móc câu mềm mại nắm chặt sợi dây trái tim và dìm người ta vào trong đó. Đạo diễn cảm thấy thật đáng tiếc khi một khuôn mặt trong sáng và hấp dẫn như vậy đóng vai một người đẹp ngu ngốc, vì vậy ông đã đề nghị Thần Hi thử vai nữ phụ của nhân vật phản diện nhỏ . Vẻ ngoài này sẽ hấp dẫn hơn khi đóng một vai nữ phụ độc ác. Điều duy nhất ông không chắc chắn là liệu đây có phải là người mà Lê tổng muốn trao cơ hội hay không."Bình minh, phải không?" Giám đốc lật qua hồ sơ mà Thần Hi đưa cho, và liếc nhìn điện thoại từ khóe mắt. "Ngươi cứ ngồi đó chờ đi." Thần Hi ngồi cách đó không xa nghi ngờ, cảm thấy quá trình của chính mình dường như không giống với những người khác. Nàng đảo mắt nhìn quanh, cuối cùng cầm dòng chữ bên cạnh đọc lại cho đỡ chán.Đạo diễn liếc nhìn Thần Hi, cúi đầu gửi tin nhắn cho người có tên ghi chú là "Lê tiên sinh": [Ngươi trước nói muốn cho diễn viên nhóm cùng diễn viên trẻ cơ hội, ta cảm thấy ngươi rất đúng.
] 【 hôm nay có một đoàn biểu diễn, cảm giác rất tốt, nếu như kỹ năng cơ bản càng thêm vững chắc, đóng vai chính cũng không thành vấn đề.
] [Ta sẽ gửi nó cho ngươi để xem.
] Lê Chỉ nhìn hiện trường quay phim cách đó không xa, vừa mới đỗ xe, nàng liền nhìn thoáng qua bức ảnh đạo diễn gửi tới. Rõ ràng đây là một bức ảnh chân thực, nhưng những pixel mờ không thể che đi vẻ đẹp của đối phương. Người trong bức ảnh đang cúi đầu đọc kịch bản, Thần Hi đang mặc một chiếc áo choàng hóa trang để thử vai, Thần Hi để tóc dài, không có thời gian tạo kiểu nên tùy tiện buộc thành kiểu đuôi ngựa thấp bằng băng đô. Có một hai sợi tóc rủ nhẹ thành lọn bên má, làm tăng thêm nét dịu dàng cho mỹ nhân có đôi lông mày thấp và đôi mắt đa tình này. Lê Chỉ nhìn chằm chằm vào Thần Hi trong bức ảnh một cách kiên định, ngón tay nàng đặt trên hàng mi dài và đôi môi hồng anh đào đang rũ xuống. Người này giống như bước ra từ một bức tranh thủy mặc của mỹ nhân. [ Ngươi nghĩ sao? ] Điện thoại rung lên, lông mi của Lê Chỉ khẽ rung trở lại. Lê Chỉ nhắn lại cho giám đốc: [Miễn là bạn thấy phù hợp.
] Vài năm trước khi Lê Chỉ tiếp quản công ty thực sự